Ba người trò chuyện với mẹ Phương một lúc, thấy bà có vẻ hơi mệt nên khéo léo rời đi.
Phương Ngữ Tình tiễn ba người đến cửa bệnh viện.
"Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh, bệnh tình của mẹ em có thể sẽ..."
Lục Thần Phong ngắt lời Phương Ngữ Tình và nói.
"Chúng ta bây giờ là bạn bè, không nói chuyện này nữa. Đợi dì xuất viện, em có thể đến nhà bọn anh, có một công việc rất phù hợp với em.”
Nói xong, không đợi cô ta phản ứng, anh đã kéo hai người họ đi mất.
41.
Sau khi Lục Thần Phong về nhà, anh nhìn thông tin khoản nợ trên điện thoại di động rồi chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Giang Hoài nhìn theo tầm mắt của Lục Thần Phong, sau khi nhìn rõ nội dung, liền ngồi xuống bên cạnh an ủi anh.
"Tiền lương làm thêm của em sẽ được chuyển vào tài khoản trong hai ngày nữa, các trò chơi nhỏ em làm cũng bắt đầu tạo ra doanh thu, thêm vào đó có chương trình phát trực tiếp của anh, chúng ta sẽ trả hết được khoản vay thôi."
Một phần tiền cho Phương Ngữ Tình là tiền vay, hiện tại bọn họ không chỉ không còn một xu dính túi, còn nợ rất nhiều tiền.
Một lúc sau, Lục Thần Phong lấy điện thoại ra bảo Thẩm Bạch đến quán net nghiên cứu nội dung phát trực tiếp.
Hai người ở lại quán Internet đến mười giờ tối, Lục Thần Phong rời khỏi quán net để đón Giang Hoài tan làm.
Thẩm Bạch cũng đi cùng bọn họ, hai người dự định sau khi đón Giang Hoài sẽ cùng nhau đi ăn gì đó.
Công việc bán thời gian đòi hỏi phải đi qua một con hẻm. Gần đây, đèn đường trong hẻm đã bị hỏng, trong hẻm tối đen như mực.
Lục Thần Phong bật đèn pin, dẫn Thẩm Bạch đi qua ngõ nhỏ đón Giang Hoài.
Thẩm Bạch không khỏi rùng mình khi nhìn vào con hẻm sâu.
"Anh Lục, thế này cũng quá nguy hiểm đi mất, anh kiếm được nhiều tiền từ việc phát trực tiếp như vậy, sao Giang Hoài lại đi xa thế này để làm thêm?"
"Cô ấy muốn giúp anh giảm bớt gánh nặng và không muốn anh phải mệt mỏi như vậy." Lục Thần Phong trả lời.
Thẩm Bạch không khỏi thở dài: "Tại sao em lại không gặp được người bạn gái tốt như vậy nhỉ?"
Trong lúc trò chuyện, hai người đi bộ đến cửa hàng tiện lợi nơi Giang Hoài làm thêm.
Sau khi Giang Hoài tan ca, cô đi ra ngoài và thấy hai người đang đứng ở lối vào con hẻm.
Cô mỉm cười bước tới nắm lấy cánh tay Lục Thần Phong: "Khiến anh phải đợi rồi."
Lục Thần Phong vuốt mái tóc rối của cô rồi nói: "Bọn anh cũng vừa mới tới, cùng nhau đi ăn khuya nhé."
Ba người đi vào trong hẻm, đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng đuổi bắt và la mắng truyền đến từ phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ phía sau ba người, trên tay cầm một cục gạch đập về phía bọn họ.
Người đàn ông nhào tới rồi hét lớn: "Thẩm Bạch, cuối cùng cũng bắt được mày, xuống địa ngục đi!"
Con hẻm tối om, gã đàn ông chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì mà chỉ nhặt viên gạch lên và đập vào người gần nhất.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ba người nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu lại đã thấy cục gạch kia bay thẳng về phía Giang Hoài.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Giang Chấn đã lao ra từ phía sau ba người và ôm chặt lấy Giang Hoài.
Cùng lúc đó, một tiếng "cộp" vang lên, một viên gạch đập trúng đầu Giang Chấn.
Một dòng m.á.u từ vết thương trên trán chảy ra, sau khi Giang Hoài thấy rõ tình hình trước mắt, đồng tử co lại, mặt cắt không còn giọt máu.
"Anh hai!!!"
Ánh mắt Giang Chấn tối sầm lại trong giây lát, sau khi thấy Giang Hoài không có chuyện gì, anh ấy nhắm mắt lại và ngất đi.
Lục Thần Phong và Thẩm Bạch cũng tỉnh táo lại, xông lên, đè người đàn ông kia xuống đất và khống chế hắn.
Anh bật đèn pin, chiếu vào mặt người đàn ông đó, sau khi nhìn rõ mặt, Thẩm Bạch kinh ngạc kêu lên.
"Là mày, thằng côn đồ đã đánh tao ở hẻm năm ngoái!"
Tên côn đồ này chính là kẻ bị Lục Thần Phong đá ngã trong hẻm lúc đó.
Tên côn đồ bị ép nằm trên mặt đất giãy dụa một cách tuyệt vọng, hung dữ nhìn Thẩm Bạch bằng đôi mắt đỏ ngầu và nghiến răng.
"Thẩm Bạch, từ ngày đó trở đi, tao bị đám anh em chê cười, tụi nó coi tao như phế vật, không muốn chơi với tao nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tại sao mày lại sống tốt như vậy, lại còn làm livestream kiếm được nhiều tiền như vậy? Tao không cam tâm, tao sẽ g.i.ế.c mày!"
Tên côn đồ kia tuyệt vọng vùng vẫy, Lục Thần Phong và Thẩm Bạch gần như không giữ được hắn.
Bên kia, sau khi Giang Chấn ngất đi, Giang Hoài đã quyết đoán gọi cảnh sát và xe cứu thương.
Lúc này, một đám người vội vã chạy vào con hẻm, dẫn đầu là một gã đàn ông lực lưỡng đang chửi bới.
"Thằng khốn đó đi đâu rồi? Nó dám trộm đồ của tao, hôm nay tao sẽ đánh c.h.ế.t nó!"
Vừa nói xong, có người kéo tay áo anh, ra hiệu cho anh nhìn xuống.
Người đàn ông to lớn nhìn Giang Chấn nằm trong lòng Giang Hoài, thầm mắng một câu.
"Mày đáng bị như vậy. Tao đã bảo mày đừng đi ăn cắp nữa rồi, giờ thì tự làm tự chịu!"
Khi Giang Hoài nghe thấy lời nói của người đàn ông to lớn, cô lập tức hiểu được ý của ông ta.
Cô ấy thò tay vào túi của Giang Chấn và lấy ra một chiếc ví và hai chiếc điện thoại di động.
Quả nhiên, Giang Chấn lại đi trộm.
Giang Hoài trả đồ cho người đàn ông to cao, nói giọng áy náy: "Thật xin lỗi, tôi trả lại đồ cho anh, anh đừng cãi nhau với anh ấy nữa được không?"
Người đàn ông to lớn cầm lấy điện thoại và ví tiền, nhìn Giang Hoài đang khóc, trong lòng lập tức nguôi ngoai.
"Được rồi, lần này tôi không truy cứu nữa, lần sau nếu bắt được nó, tôi nhất định sẽ đưa nó vào tù."
Nói xong, người đàn ông to lớn cùng các anh em của mình rời đi.
Ngay sau khi họ rời đi, xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới.
Giang Chấn được đẩy vào xe cứu thương, Giang Hoài theo sát phía sau.
Lục Thần Phong muốn đi theo nhưng bị Giang Hoài ngăn lại: "Anh và Thẩm Bạch đến đồn cảnh sát trước đi, em có thể lo liệu được."
Ngay khi vừa dứt lời, cửa xe cứu thương đã đóng lại và xe chạy đi.
Lục Thần Phong và Thẩm Bạch lên xe cảnh sát cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Khi đến đồn cảnh sát, sau khi Lục Thần Phong và Thẩm Bạch kể lại toàn bộ sự việc, cảnh sát yêu cầu họ về trước, nếu có thêm bất cứ thông tin gì sẽ thông báo.
Sau khi hoàn tất thủ tục, hai người ra khỏi đồn cảnh sát và bắt taxi đến bệnh viện.
Khi họ tới nơi, Giang Chấn đang tiến hành phẫu thuật ở phòng cấp cứu.
Giang Hoài ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu không chớp mắt.
Phương Ngữ Tình luôn ở bên cạnh Giang Hoài, không ngừng an ủi cô.
Lục Thần Phong đi tới ôm lấy Giang Hoài, an ủi: "Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."
Nghe vậy, Giang Hoài bật khóc nức nở: "Thần Phong, em sợ lắm. Đây là người thân duy nhất của em, nếu anh trai em thực sự xảy ra chuyện gì, em phải làm sao?"
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Bạch tự trách mình.
Người đàn ông đó tới tìm cậu, nhưng bây giờ lại liên lụy tới Giang Hoài và Giang Chấn.
42.
Một giờ sau, cửa phòng cấp cứu được đẩy mở từ bên trong.
Một nhóm người vội vã chạy tới.
Giang Hoài nắm lấy bác sĩ, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, anh trai tôi có sao không?"
Bác sĩ gật đầu và trả lời: "Chỉ là chấn động não nhẹ thôi, tỉnh dậy rồi cậu ấy sẽ ổn thôi."
Nghe vậy, Giang Hoài cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Giang Chấn bị đẩy vào phòng hồi sức, Giang Hoài ngồi bên giường, lo lắng nhìn anh.
Lục Thần Phong liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó quay lại nói với Phương Ngữ Tình.
"Ở đây không có việc gì, em về trước đi, dì vẫn còn cần em chăm sóc."
Phương Ngữ Tình gật đầu nói: "Được, ngày mai em sẽ quay lại, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi Phương Ngữ Tình rời đi, Lục Thần Phong gọi Thẩm Bạch ra.
Hai người đứng ở hành lang bệnh viện, Thẩm Bạch nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
"Có chuyện gì vậy, anh Lục?"
Lục Thần Phong do dự một chút rồi nói: "Có thể cho tôi vay ít tiền không?"