Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Chương 4



6.

 

Nghe được giọng của Lục Thần Phong, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

 

Đối tượng xem mắt Lâm Hiên cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt của những vị khách xung quanh nên tức giận rời đi.

 

Lục Thần Phong đi đến chỗ ngồi đối diện tôi, gọi một tách cà phê, nhìn tôi rồi nói.

 

"Có vẻ như mấy năm nay cô sống cũng chẳng ra làm sao cả."

 

Tôi hiểu ra.

 

Anh đã biết tôi nói dối anh rồi.

 

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, giọng điệu sắc bén đáp lời: "Thì sao? Ít nhất vẫn tốt hơn khoảng thời gian tôi ở bên anh!"

 

Trên môi Lục Thần Phong hiện lên một nụ cười mỉa mai.

 

"Giang Hoài, cô thực sự chẳng thay đổi gì cả."

 

Không biết anh rời đi vào lúc nào.

 

Tôi chỉ biết rằng tôi đã lờ đi những ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người xung quanh, uống hết ly cà phê rồi một mình rời quán.

 

Khi tôi bước ra khỏi quán cà phê, tôi nhận ra trời đã tối.

 

Tôi đi bộ về nhà.

 

Khi đi ngang qua một trung tâm mua sắm, tôi vô tình nhìn lên và thấy trên màn hình hiển thị thông tin đội trưởng Lục Thần Phong sắp kết hôn với Phương Ngữ Tình.

 

Ngoài ra còn chiếu cả ảnh cưới của hai người.

 

Tôi dừng mắt trên màn hình chiếu ảnh cưới, sững sờ mất vài giây.

 

Váy cưới của Phương Ngữ Tình đẹp quá.

 

Một hồi lâu sau, tôi mới định thần lại, quay người rời khỏi.

 

Khi sắp về tới căn phòng trọ thuê của mình, tôi nhìn thấy cửa hàng đồ cưới cách nhà không xa.

 

Cửa hàng này đã mở được hơn mười năm.

 

Tám năm trước, tôi và Lục Thần Phong đã lên kế hoạch kết hôn, thậm chí chúng tôi còn đến đây để thử váy cưới.

 

Lúc đó, chúng tôi vì muốn mua nhà nên phần lớn tiền đã tiết kiệm lại.

 

Thế nên tôi chỉ thử chiếc váy cưới rẻ nhất trong cửa hàng.

 

Tôi vẫn còn nhớ lần đó, Lục Thần Phong đã hứa hẹn rất nghiêm túc với tôi.

 

"Tiểu Hoài, sau này khi anh có tiền, anh nhất định sẽ mua cho em chiếc váy cưới đẹp nhất trên đời!"

 

Anh không biết.

 

Thời điểm đó, dù tôi có mặc chiếc váy cưới rẻ tiền nhất, chỉ cần người đứng cạnh là anh, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi tôi reo lên, là bà mai, chị Lý.

 

"Giang Hoài, chuyện hôm nay thật xin lỗi cô nha, tôi không biết Lâm Hiên đã kết hôn."

 

"Lần này tôi nhất định sẽ tìm cho cô một người đàn ông tốt hơn, hơn nữa anh ta phải còn đang độc thân, cô thấy như vậy có ổn không?"

 

Tôi nhìn chiếc váy cưới bên kia cửa sổ, hình ảnh Lục Thần Phong chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí tôi.

 

Ngoài anh ra, trên đời này chắc chẳng còn ai muốn mua cho tôi chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới nữa.

 

Tôi đã quyết định rồi.

 

"Cảm ơn chị Lý, nhưng không cần nữa đâu. Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không đi xem mắt nữa."

 

Chị Lý sửng sốt: "Tại sao?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Đột nhiên tôi cảm thấy được ở một mình cũng tốt." Nước mắt chực trào ra trong hốc mắt tôi.

 

Chị Lý dường như hiểu ra điều gì đó, không thuyết phục tôi thêm gì nữa.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn lên bầu trời sẫm tối.

 

Cảm giác như tảng đá lớn đè nặng lên tim tôi đã biến mất, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể là chính mình, không còn bị trói buộc bởi thế giới này nữa.

 

Bị đuổi việc thì cứ để bị đuổi việc đi!

 

Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường lệ.

 

Nhưng khi tôi đến công ty và đẩy mở cửa văn phòng, tất cả đồng nghiệp đều nhìn tôi một cách lạ lùng.

 

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng của đồng nghiệp cùng bàn là Chu Hiểu San nói lớn với tôi.

 

"Giang Hoài, nghe nói hôm qua cô… tình một đêm à?"

 

Đầu tôi ong ong.

 

Sau một hồi lâu, tôi mới phản ứng lại, bước đến chỗ làm việc của mình và ngồi xuống.

 

Chu Hiểu San vẫn còn lải nhải không thôi: "Giang Hoài, tôi biết cô thiếu hơi đàn ông nhưng cũng không cần phải tìm tình một đêm như vậy chứ, như vậy thì cô sẽ mắc bệnh đó?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc này, tôi nhìn thẳng vào cô ta: "Chu Hiểu San, là chính mắt cô nhìn thấy tôi như vậy hay là cô từng có kinh nghiệm trong chuyện này rồi?"

 

Có lẽ vì tính tình tôi vẫn luôn rất tốt nên Chu Hiểu San không ngờ rằng tôi sẽ phản kháng lại cô ta bằng cách này.

 

Khóe miệng cô ta hơi giật giật, móc mỉa lại: "Tôi cũng chỉ nói đùa thôi, sao cô lại nghiêm túc thế? Chẳng trách cô mãi vẫn không thể gả đi được!"

 

Tôi cũng không tranh cãi với cô ta nữa, chỉ vùi đầu vào công việc.

 

Nhưng không lâu sau đó, sếp đã gọi tôi đến phòng làm việc của ông ta.

 

Khi đến nơi, ông ta nhìn tôi, nghiêm túc mở lời: 

 

"Tiểu Giang, tôi đã nghe nói về tình hình của cô rồi, tôi cảm thấy nó sự ảnh hưởng không tốt đến công việc, đợi dự án này kết thúc, sao cô không nghỉ ngơi một chút nhỉ?"

 

Nghỉ ngơi… chẳng phải đồng nghĩa với nghỉ việc sao?

 

7.

 

Tôi đã làm việc tại Hử Gia Technology cùng với sếp trong tám năm, chứng kiến ​​công ty phát triển từ một doanh nghiệp nhỏ thành một công ty có mặt trên sàn chứng khoán.

 

Trong suốt thời gian đó, ông liên tục nói với tôi, đợi công ty lớn mạnh rồi, ông ta sẽ tăng lương và chia cả cổ tức cho tôi.

 

Khoảng thời gian đầu, ông ta làm đúng như những gì bản thân nói nhưng sau đó, có lần tôi vô tình nghe ông ta nói với những người quản lý khác rằng: "Thân là phụ nữ thì nên ở nhà giặt giũ, nấu ăn và phục vụ chồng, cầm trên tay nhiều tiền như vậy để làm gì chứ? Nhìn vào mức lương tôi trả cho Giang Hoài xem, nó đủ chi trả cho cuộc sống cơ bản của cô ta vậy nên cô ta mới một lòng một dạ làm việc cho tôi!"

 

"Trả cho cô ta mức lương cao chỉ tổ tạo cơ hội cho cô ta chạy qua công ty khác, nhưng Giang Hoài bây giờ cũng đã già rồi, người mới rẻ hơn, lại chẳng lắm chuyện như vậy..."

 

Ngay khi bước ra khỏi văn phòng, tôi không hề cảm thấy buồn hay tức giận.

 

Đã tám năm trôi qua, cũng đã đến lúc phải đổi công ty rồi.

 

Người tôi yêu hơn mười năm - Lục Thần Phong, tôi còn có thể buông bỏ được, đây cũng chỉ là một công việc thôi, có gì không thể chứ?

 

Tôi đã nộp đơn xin từ chức.

 

Đợi khi dự án trò chơi “Spy Shadow” hoàn thành, tôi lập tức dứt áo rời đi.

 

Đi đến phòng trà lấy nước.

 

Vừa bước tới cửa, tôi đã nghe thấy giọng của Phương Ngữ Tình truyền ra.

 

"Anh Lục, em nghe nhân viên của công ty Hử Gia Technology nói rằng Giang Hoài vốn không có xe hay nhà cửa gì cả."

 

"Những năm này, tiền cô ta kiếm được không ít, hẳn là nên mua nhà từ lâu rồi. Sở dĩ cô ta vẫn phải thuê nhà để ở là vì cô ấy đã phung phí hết tiền rồi, mọi người ai cũng nói cô ấy là kẻ đào mỏ."

 

"Hôm nay, đồng nghiệp của Giang Hoài còn nói rằng đêm qua cô ta đã tình một đêm với ai đó, cuộc sống về đêm đúng là hỗn loạn, thật khó tin mà."

 

"Anh Lục, năm xưa anh bỏ cô ấy là đúng."

 

Nghe những lời Phương Ngữ Tình nói, toàn thân tôi cứng đờ.

 

Giọng nói lạnh lùng của Lục Thần Phong không nhanh không chậm truyền ra.

 

"Đừng nhắc đến Giang Hoài nữa, anh và cô ấy đã là chuyện của quá khứ rồi, anh không có hứng thú muốn biết bây giờ cô ấy sống ra sao.”

 

Nếu đã từng yêu qua một ai đó, hẳn sẽ biết được, tình yêu có thể trông thấy bằng mắt.

 

Một khi đã yêu, sẽ có thể dễ dàng nhận ra được…

 

Khi đã không yêu, không phải là sự chán ghét, cũng chẳng phải sự hận thù mà là sợ thờ ơ.

 

Thờ ơ với mọi thứ về người kia.

 

Tôi đứng sững sờ ở ngay trước cửa, khi cửa bật mở ra tôi vẫn chưa thể định thần lại được.

 

Ánh mắt tôi chạm phải hai người bước ra từ trong phòng.

 

Lục Thần Phong thậm chí còn không thèm nhìn tôi: "Cô Giang, thay vì nghe người khác bàn tán về bản thân thì cô hãy nghĩ cách trả tiền đi."

 

Nói xong, anh ấy kéo Phương Ngữ Tình rời đi.

 

Trước khi tan làm, Phương Ngữ Tình đã mời tất cả các nhà phát triển của dự án trò chơi "Spy Shadow" đến thăm nhà mới của cô và Lục Thần Phong.

 

Chỉ mỗi tôi không được cô ấy mời.

 

Tôi ngồi lại, mãi cho đến khi mọi người đều rời khỏi tôi mới đi về.

 

Trở lại nhà thuê, mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa.

 

Điện thoại liên tục vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

 

Các đồng nghiệp đã đăng tải những bức ảnh và video được chụp tại nhà của Lục Thần Phong vào nhóm.

 

"Nhà của đội trưởng Lục đẹp quá đi thôi."

 

"Ảnh cưới đẹp quá. Đội trưởng Lục và chị Ngữ Tình quả là xứng đôi."

 

"Thưởng thức kẹo mừng cưới sớm của chị Ngữ Tình và đội trưởng Lục."

 

Tôi nhấp vào xem từng bức ảnh trong nhóm.

 

Trong ảnh là căn biệt thự mới mua của Lục Thần Phong, trông rất sang trọng.

 

Ngôi biệt thự được trang trí bằng chữ Hỉ và ảnh cưới của cặp đôi, khiến cả căn nhà trông cực kỳ ấm cúng.

 

Tôi lại mở video, thấy đồng nghiệp đang giúp Phương Ngữ Tình trang trí phòng tân hôn, vô cùng náo nhiệt.

 

Những cảnh tượng này làm tôi nhớ lại tám năm trước.