Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Chương 7



Gió nơi tòa nhà rất mạnh, gió lạnh thổi qua nhưng chẳng cách nào xua tan cảm giác khó chịu mà tôi đang cảm nhận được.

 

Tôi ngồi xuống, nhìn lên bầu trời u ám, đột nhiên muốn tìm một người bạn để trò chuyện, nhưng khi mở khung chat ra, tôi phát hiện trong nhiều năm trở lại đây.

 

Tôi không có lấy một người bạn.

 

Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, nhấn mở Weibo cá nhân.

 

Nhấp vào ký hiệu voice chat, tự mình lẩm bẩm.

 

"Hôm nay là ngày cưới của anh Lục, bản thân tôi cảm thấy rất vui nhưng cũng rất buồn."

 

"Tôi vui vì anh ấy đã tìm được người để cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại, nhưng tôi buồn vì người đó không phải là tôi."

 

"Tôi chưa bao giờ nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy rất nhiều, cũng chưa bao giờ nghĩ xấu về anh ấy. Lý do tôi chọn rời xa anh ấy là vì tôi bị bệnh... một loại ung thư không dẫn đến cái chết."

 

Họng tôi đau, trán nóng rực và lưng châm chích.

 

"Tôi và anh Lục chia tay vào tám năm trước... Sau khi chia tay, tôi những tưởng rằng cả đời này chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng tôi không ngờ được, tám năm sau tôi lại có thể gặp lại anh ấy... có lẽ là do ông trời thương xót tôi, cho tôi cơ hội chứng kiến niềm hạnh phúc của anh.”

 

"Tôi biết anh ấy vẫn luôn là một người ưu tú, giờ anh ấy là đội trưởng của đội thi đấu và là một đại thần trong làng tuyển thủ thể thao điện tử... Tôi thực sự mừng thay cho anh."

 

"Anh Lục đối với tôi thật sự rất tốt, rất tốt, anh ấy từng nói sẽ cho tôi một mái ấm, anh ấy thực sự đã làm được. Chỉ là đáng tiếc, tôi không xứng đáng với anh ấy, cũng không xứng với tình yêu của anh ấy."

 

"Ba mẹ tôi mất khi tôi mới sáu tuổi, họ chỉ đơn giản là đi công tác và không trở về nữa."

 

"Kể từ đó, anh trai và tôi đã nương tựa nhau mà sống.”

 

"Ngoài ba mẹ ra thì anh trai tôi là người đối xử với tôi tốt nhất, sau khi ba mẹ rời khỏi, một người anh trai mười tuổi phải chăm nom tôi, trong con đường cùng tuyệt vọng, anh đã đi ăn cắp vặt.”

 

"Sau đó thì trở thành thói quen... Tôi rất hối hận, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, tôi đã nói những lời trách móc với anh.”

 

“Bây giờ anh ấy cũng chẳng còn nữa, anh ấy đã đi đoàn tụ với ba mẹ rồi, anh ấy bỏ lại một mình tôi ở nơi này.”

 

"Tôi thấy thế giới này thật kỳ lạ. Tôi đã làm việc chăm chỉ cho công ty trong chín năm, nhưng sếp lại bịa đặt một lý do vô căn cứ để sa thải tôi."

 

"Thật ra, tôi biết là vì dự án đã hoàn thành, tôi cũng trở nên vô dụng rồi, cũng có lẽ là do tôi lớn tuổi, đầu óc không bắt kịp xu hướng được nữa.”

 

……

 

Ngập ngà ngập ngừng, tôi cũng chẳng biết bản thân nói những lời gì nữa, chỉ muốn nói hết ra những tâm sự đè nén trong lòng bấy lâu.

 

Sau khi nói xong, tôi nhận ra cuộc đời mình thực sự rất thất bại.

 

"Thế giới này thật đẹp, nhưng kiếp sau tôi sẽ không quay lại nữa…”

 

"Bây giờ, tôi đi gặp ba mẹ cùng anh trai, tôi sẽ đoàn tụ với họ.”

 

Tôi nhấn nút đăng rồi đặt điện thoại sang một bên.

 

Nhắm mắt lại và gieo mình từ tầng 25 xuống.

 

Nhưng điều tôi không hay biết là tôi đã gửi đoạn ghi âm đó vào nhầm tài khoản, tôi đã gửi vào tài khoản chính thức của trò chơi “Spy Shadow”' mà tôi điều hành tại Công ty Hử Gia!

 

Cả thế giới đều nghe được lời tôi nói.

 

"Ầm!"

 

Một tiếng động vang trời.

 

Không lâu sau, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên mãnh liệt!

 

11.

 

Thủ tục cho lễ cưới đã xong xuôi, tiếp đến là chuyên mục đến từng bàn kính rượu.

 

Khi Lục Thần Phong đang cụng ly thì nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

 

"Xin chào, anh là người yêu của cô Giang Hoài phải không?"

 

Nghe vậy, Lục Thần Phong hơi nhíu mày, người yêu?

 

Chưa kịp trả lời, người ở đầu dây bên kia đã tiếp tục.

 

"Xin anh hãy đến bệnh viện Tinh thành ngay bây giờ."

 

Lục Thần Phong không hiểu vì sao, trong lòng anh dâng lên nỗi bất an mãnh liệt.

 

Anh quay lại nhìn Phương Ngữ Tình đang ở bên cạnh mời rượu, nhỏ giọng nói.

 

"Chờ một chút, anh đến bệnh viện một chuyến."

 

Phương Ngữ Tình không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng khi nhìn thấy sự bất an cùng căng thẳng giữa hai đầu lông mày của Lục Thần Phong, cô cũng chấp nhận mà gật đầu.

 

"Đi đi, quay về sớm nhé."

 

Nói xong, Lục Thần Phong bước ra khỏi sảnh hôn lễ, một mạch lái xe đi đến bệnh viện thành phố.

 

Khi cảnh sát nhìn thấy Lục Thần Phong tiến tới, họ đưa anh đến thẳng đến nhà xác của bệnh viện.

 

"Xin anh Lục hãy đến giúp chúng tôi nhận dạng một thi thể."

 

Sau đó, bác sĩ pháp y mở túi đựng t.h.i t.h.ể ra.

 

Lục Thần Phong nhìn vào nhưng không thấy rõ người bên trong là ai.

 

Một lúc sau, anh nhíu mày đáp: "Tôi không quen biết người này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nghe vậy, cảnh sát đưa điện thoại di động của Giang Hoài cho Lục Thần Phong xem.

 

"Nhưng chúng tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại tại nơi cô ấy nhảy xuống."

 

"Chúng tôi đã dùng biện pháp kỹ thuật để mở khoá chiếc điện thoại này, trong danh bạ, ghi chú của cô Giang Hoài đặt cho anh chính là Tình Yêu Đời Này."

 

"Đó là lý do tại sao chúng tôi liên lạc với anh."

 

Lục Thần Phong cầm điện thoại lên, nhìn thấy dòng ghi chú bên trên số điện thoại của mình.

 

Lúc này, anh cảm thấy càng lúc càng bất an, nhưng vẫn cố chấp.

 

"Các anh nhầm người rồi, giờ này Giang Hoài hẳn đã phải tới thành phố khác."

 

Bác sĩ pháp y thấy vậy liền cầm sợi dây chuyền và đồng hồ ở bên cạnh t.h.i t.h.ể lên rồi hỏi Lục Thần Phong.

 

“Anh thử nhìn xem hai thứ này xem sao, đây là chúng tôi tìm được ở hiện trường vụ án.”

 

“Anh xem thử xem có phải đồ của cô Giang Hoài không?”

 

Lục Thần Phong nhìn sợi dây chuyền và đồng hồ trên tay bác sĩ pháp y, cảm thấy chúng trông rất quen mắt.

 

Anh đột nhiên nhớ ra mình đã mua nó cho Giang Hoài bằng số tiền đầu tiên kiếm được khi nhận lời chơi game hộ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Anh vẫn còn nhớ phản ứng của Giang Hoài khi nhận được món quà.

 

Cô ấy đã rất vui mừng khi nhận được món quà, cầm mãi chẳng nỡ rời tay.

 

Sau đó, cô lại mắng anh vì tiêu tiền phung phí, cảm thấy thương anh vì anh kiếm tiền không dễ dàng gì.

 

Đó là lần đầu tiên cùng là lần duy nhất anh tặng Giang Hoài thứ gì đó đắt tiền như vậy.

 

Khi Lục Thần Phong nhìn thấy dòng chữ do chính tay mình khắc trên sợi dây chuyền, lòng anh chùng xuống. 

 

Hình ảnh trong tâm trí anh dần trùng lặp với sợi dây chuyền cùng chiếc đồng hồ trước mặt.

 

Lục Thần Phong rơi vào trạng thái thất thần, tầm nhìn trở nên tối sầm lại.

 

Viên cảnh sát gần đó nhanh chóng đỡ lấy anh.

 

"Anh Lục, anh có nhận ra những thứ này không? Đây có phải là đồ của cô Giang Hoài không?"

 

Đôi mắt Lục Thần Phong càng lúc càng đỏ, cổ họng nghẹn lại, sau một lúc lâu mới thốt ra được một chữ.

 

"Đúng."

 

Sau khi nghe lời xác nhận, cảnh sát tỏ vẻ hiểu ý rồi đưa Lục Thần Phong ra khỏi nhà xác.

 

"Cảm ơn sự hợp tác của anh. Chúng tôi đã hiểu tình hình, anh có thể quay về rồi."

 

Sau đó, cảnh sát lấy lại điện thoại của Giang Hoài từ Lục Thần Phong, đưa anh ra khỏi bệnh viện.

 

12.

 

Lục Thần Phong đi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe, trong đầu không ngừng nhớ đến sợi dây chuyền trên tay bác sĩ pháp y lúc ở nhà xác.

 

Mặc dù đã nhận ra đây chính là thứ anh đưa cho Giang Hoài nhưng anh vẫn không muốn tin vào sự thật trước mắt.

 

Chẳng phải Giang Hoài đã rời khỏi Tinh thành này rồi sao? Làm sao có thể…

 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, khiến Lục Thần Phong lấy lại tinh thần.

"Anh Lục! Anh kiểm tra Weibo của “Spy Shadow” đi!"

 

Đội phó Thẩm Bạch ở đầu bên kia điện thoại hét lên đầy lo lắng.

 

Lục Thần Phong kết thúc cuộc gọi, nhấn mở Weibo.

 

Trên tài khoản Weibo chính thức của trò chơi Spy Shadow, bài đăng Weibo mới nhất chính là bài đăng mà Giang Hoài vô tình đăng nhầm trước khi qua đời.

 

Lục Thần Phong nhấp vào bài đăng trên Weibo, từng câu từng chữ, đọc rất cẩn thận.

 

Càng đọc về phía cuối, hốc mắt anh càng đỏ.

 

Lục Thần Phong cứ vậy ngồi trong xe, đọc đi đọc lại bài đăng trên Weibo.

 

Mỗi chữ trên đó như một cây kim đ.â.m sâu vào tim anh, khoét sâu vào, đục khoét ngàn vạn lỗ ở nơi đó.

 

Mọi thứ trước mắt Lục Thần Phong trở nên nhòe đi, anh vừa nhìn vào bài đăng trên Weibo vừa tự lẩm bẩm một mình.

 

"Giang Hoài, sao em lại không nói với anh sớm hơn chứ?"

 

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại lại vang lên tiếng chuông.

 

Lục Thần Phong nhìn thấy tên người gọi đến, là Phương Ngữ Tình.

 

"Anh Lục, mọi người đang tìm anh đấy, khi nào anh mới quay về?"

 

Lục Thần Phong lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đáp: "Anh sẽ quay lại ngay."

 

Nói xong, Lục Thần Phong cúp máy rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.

 

Khi anh ấy quay lại, phần lớn khách tham gia cũng đã rời đi.

 

Chỉ còn lại mẹ của Phương Ngữ Tình và mẹ của Lục Thần Phong và các thành viên trong đội thi đấu.

 

Khi Phương Ngữ Tình nhìn thấy mắt Lục Thần Phong hơi đỏ, cô đoán được chuyện gì đã xảy ra.