Đồng Hành

Chương 58: Lời nói dối thiện ý



Yến Thanh Đường vừa mới tỉnh dậy đã trông thấy Túc Chinh đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực ấy khiến lòng cô rung động, cánh tay rắn rỏi đang vòng lấy eo cô, khiến cho hai gò má cô ưng ửng đỏ.

“Mau dậy đi thôi.” Cô đầy cánh tay của Túc Chinh, “Còn phải tiễn chú lão Lý nữa.”

Túc Chinh lưu luyến ngồi dậy bên cạnh Yến Thanh Đường: “Cũng đúng, chắc là một lát nữa chú sẽ liên lạc với em đó.”

Yến Thanh Đường vội vã muốn chuẩn bị thay đồ, nhưng thấy anh ngồi bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích, không khỏi có hơi chút mất tự nhiên, đưa mắt nhìn anh với vẻ ngóng trông.

Hai người rất ăn ý với nhau, làm sao Túc Chinh có thể không hiểu ra được ám chỉ của cô?

Nhưng sự ngượng ngùng của hiện tại lại trái ngược hoàn toàn so với sự nhiệt tình đêm qua, anh không kìm được nhếch mày nhìn cô cười: “Tối hôm qua ai hôn say đắm lắm mà, bây giờ lại muốn đuổi người đi.”

“Hai chuyện này có thể giống nhau được sao…” Yến Thanh Đường lại nhớ đến đủ loại chủ động đêm qua, khí thế liền yếu hẳn đi một nửa.

“Đừng giận.” Túc Chinh đúng lúc xuống giường, vuốt v e mái tóc thẳng vì ngủ mà rối bù xù của cô, gỡ một cục bông nhỏ dính lên tóc cô, hình như là bay ra từ trong chiếc chăn của khách sạn này thì phải, “Phòng em vốn cũng không có quần áo để anh thay, anh đã định sẽ về phòng của mình rồi.”

Nói đoạn, anh đã đi về phía cửa, vừa đi vừa dặn dò: “Một lát nữa anh quay lại sẽ gõ cửa, nghe thấy tiếng anh hãy mở.”

“Ồ.” Yến Thanh Đường đang mở cúc áo ngủ đáp lại, liền nghe thấy một tiếng đóng cửa.

Khi vừa đến huyện Bì Sơn, nhiệt độ nơi này đã hạ xuống, trong sự dao động của nhiệt độ, độ ấm hôm nay như đang về xuân, nhưng nhìn dự báo khí tượng, thì ngày mai sẽ bắt đầu chuyển sang đầu 2, nhiệt độ cao nhất có thể đạt đến hơn 24 độ, mùa hạ đang dần về rồi.

Ở thị trấn không cần phải mặc nhiều lớp quần áo như khi lên núi, vậy là Yến Thanh Đường tùy tiện chọn một chiếc váy len lông cừu của Miu Miu thay ra. Sau khi rửa mặt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ sáng.

Yến Thanh Đường cảm thấy lúc này hãy còn sớm lắm.

Ở Tân Cương quá lâu, cô thật sự đã sống theo múi giờ của Tân Cương rồi. Ở đây hầu hết mọi người sẽ bắt đầu một ngày làm việc vào mười giờ sáng, tiết tấu không hề giống với Thượng Hải mà cô đã quen thuộc.

Lại qua năm phút nữa, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn nhớ lời dặn dò của Tân Cương, cố ý hỏi một tiếng rồi mới mở cửa.

Túc Chinh kéo vali vào trong, việc đầu tiên là trả căn phòng của mình, Yến Thanh Đường thấy anh đã đổi sang một bộ đồ mới, không ngoài dự đoán, lại là chiếc áo khoác gió màu xám nhạt.

“Anh là đại diện thương hiệu cho hãng áo khoác gió đấy à?” Yến Thanh Đường ngẩng đầu hỏi.

Túc Chinh cúi đầu nhìn bản thân một lượt, không để bụng lắm mà đáp: “Ra ngoài thế này bớt việc, những món khác anh cũng lười phối.”

Sợ phiền, muốn bớt việc, kiểu dáng cố định thì sẽ không gây lỗi, anh cũng có thể đặt sức lực và tinh thần ở chỗ khác.

Nhưng Yến Thanh Đường lại có suy nghĩ khác, cô ủ bụng, tương lai nhất định phải chọn thêm cho Túc Chinh mấy bộ quần áo, cũng ‘thay hình đổi dạng’ xem thế nào.

Cũng may Túc Chinh trời sinh là cái móc treo đồ, mặt đẹp dáng tốt, chứ không với cái vẻ hai ba ngày chỉ độc một phong cách thế này thật sự rất nhức mắt thẩm mỹ của người nhìn.

“Chú lão Lý vẫn chưa liên lạc với em sao?” Túc Chinh mở vali ra, lấy đồ dùng cá nhân của anh ra ngoài.

Yến Thanh Đường vừa giúp anh sắp xếp đồ đạc, vừa nghi hoặc đáp: “Không có. Em cũng đã gửi tin nhắn cho chú rồi mà không thấy chú trả lời em.”

“Chỗ đó cách nhà ga gần, nhưng vẫn phải qua cửa kiểm tra an ninh, dù thế nào cũng phải đến đó lúc mười một giờ.” Túc Chinh nhìn thời gian hiện tại, đã gần đến chín giờ rưỡi, tính toán, “Còn phải ăn sáng nữa, tối hôm qua cũng chỉ ăn uống qua loa, nhất định đã đói bụng.”

Yến Thanh Đường có lưu số điện thoại của chú lão Lý, lúc này đang gọi qua, chỉ nghe được ‘điện thoại không có ai bắt máy’.

Cô bỗng thấy bất an, nhớ đến mấy ngày nay chú lão Lý có phản ứng cao nguyên, lo lắng nói: “Chúng ta ghé qua chỗ chú xem thử đi, chú ở có một mình, nhỡ đâu thân thể có chỗ nào không thoải mái…”

Túc Chinh cũng lo lắng hệt như cô, rút thẻ phòng định mở cửa đi xuống lầu, thì cầm tay Yến Thanh Đường dừng lại: “Vẫn nên mặc thêm đồ vào, hôm nay trời khá gió.”

Đồ cô rất mỏng, mỏng đến nỗi cách một lớp vải mà anh vẫn cảm nhận được sự gầy gò của cô gái.

Nghe vậy, Yến Thanh Đường lấy từ trong vali ra một chiếc áo khoác len cashmere Dior màu đen ra, tùy ý khoác lên rồi vội vã muốn đi đến thang máy.

Túc Chinh đuổi kịp cô, trước khi cô vào thang máy còn không quên thay cô sửa sang lại áo.

Hai người vừa ra khỏi khách sạn liền đi ngay về phía khách sạn mà chú lão Lý đng ở.

Quản lý của khách sạn nhỏ này khá lỏng lẻo, hiện tại đang là buổi sáng, bọn họ gấp gáp nên không đến đăng kí chứng minh nhân dân mà trực tiếp lên thẳng lầu.

Tối hôm qua khi Túc Chinh đưa hoa quả cho chú lão Lý đã ghi nhớ kỹ số phòng của chú. Sau khi tìm đến phòng của chú lão Lý, họ bắt đầu gõ cửa.

Sợ quấy rầy đến những phòng khác nên họ gõ rồi lại dừng, âm thanh cũng cố gắng đè xuống thấp nhất có thể. Nhưng nửa ngày trời vẫn không nhận được hồi âm, Yến Thanh Đường không khỏi suy nghĩ miên man, thậm chí còn muốn báo cảnh sát.

Ngay khi cô vừa lấy điện thoại ra, cửa phòng đã mở, nét mặt của chú lão Lý đượm sự mệt mỏi, dựa người vào vách tường, lưng khom xuống.

“Sao lại thế này? Chú lão Lý, chú không thoải mái sao?” Túc Chinh đỡ người dậy.

Yến Thanh Đường cũng đi vào trong, thấy căn phòng hỗn loạn và không bật đèn, thậm chí còn không có ánh sáng tự nhiên, vì đây là căn phòng nằm khuất bóng tòa nhà, nên vừa mở cửa sổ ra là thấy nguyên một mảng tường.

Hiển nhiên là căn phòng rẻ nhất của khách sạn này.

“Không phải bệnh nghiêm trọng, chỉ là vẫn còn tiêu chảy.” Chú lão Lý được Túc Chinh đỡ đến ngồi lên giường, ôm bụng, thân thể trống rỗng.

Túc Chinh vừa nghe đã biết phản ứng cao nguyên của chú lão Lý không hề giảm bớt mà tiêu chảy còn nặng hơn, đây không phải là chuyện nhỏ, chú không nói thêm thì chỉ sợ là còn chịu đựng nhiều cơn đau khác.

Yến Thanh Đường nhìn chung quanh căn phòng này, thấy trên bàn có thuốc chống phản ứng cao nguyên mà hai ngày trước bọn họ đã chia sẻ cho chú lão Lý.

Theo như cô nhìn ra, thì thuốc này dường như không hề được động vào.

Chắc hẳn không phải do dị ứng thuốc, vì dù sao hôm lên đường đi nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War, mọi người đều cùng nhau uống thuốc, chú lão Lý uống xong cũng không xảy ra vấn đề gì mà.

Chú lão Lý thấy ánh mắt kinh ngạc của cô mới giải thích: “Thật sự không sao đâu, chú chịu được, cũng đỡ phải uống thuốc.”

“Cái gì tiết kiệm thì tiết kiệm, chứ thuốc mà cũng tiết kiệm sao ạ?” Túc Chinh chau mày rất nặng nề, nói thẳng tiếng lòng của Yến Thanh Đường, “Lúc cần uống thì không uống thì xảy ra chuyện lớn đấy.”

Đang nói thì chú lão Lý vội đứng bật dậy khỏi giường, không nói nhiều lời đã chạy về phía phòng vệ sinh.

Vài phút sau chú đi ra, trên mặt xám xịt nom vẻ rất khó chịu, nhưng vẫn nhớ ra phải giải thích nguyên do: “Xin lỗi vì đã phí hết thuốc của các cháu đưa rồi, các cháu còn ở đây mấy ngày nữa, còn chú thì hôm nay về rồi, nên muốn để dành thuốc cho các cháu.”

Hóa ra vì điều này.

Yến Thanh Đường rất cảm động, song cũng thấy bất đắc dĩ, không ngờ chú lão Lý thật thà chất phác đang tiết kiệm thuốc giúp cô và Túc Chinh.

“Chúng cháu còn nhiều thuốc lắm ạ…” Yến Thanh Đường đi đến bàn lấy thuốc lên, rồi lại đi tìm ly nước của chú lão Lý, “Vậy nên chỉ muốn chú thoải mái một chút thôi, làm sao mà chú có thể chống lại được phản ứng cao nguyên chứ?”

Trước phản ứng cao nguyên, thể chất có tốt đến đâu cũng vô dụng.

Dường như chú lão Lý đã chịu đựng rất nhiều, nên khi Túc Chinh và Yến Thanh Đường thay nhau khuyên bảo, chú đã chịu uống thuốc.

Sau khi nuốt thuốc, chú lão Lý nhìn hai người, ít nhiều cũng thấy hơi áy náy: “Lại gây phiền phức cho các cháu rồi.”

“Không phiền gì cả.” Túc Chinh lắc đầu, ngồi xổm bên cạnh chú, giúp chú thu dọn đồ đạc trên đất, ôn hòa nói, “Bọn cháu đều hy vọng chú sẽ khỏe mạnh.”

Anh và đứa con của chú lão Lý không quen không biết, nhưng anh có một cảm giác đồng cảm với anh ấy, có chăng đó là vì họ đã từng cùng nhau bảo vệ Karakoram.

Nếu có thể giúp được chú lão Lý, dù có bận bịu đến đâu thì nó cũng khiến cho lòng anh cảm nhận được sự ấm áp và kiên định.

Chú lão Lý uống thuốc chống phản ứng cao nguyên, lại nghỉ ngơi một hồi, trạng thái thân thể mới được xem như ổn định lại hơn.

Vừa vực được tinh thần chú liền vội vã chạy ra nhà ga, nhưng tay không còn sức, cả người vã mồ hôi lạnh.

“Hay là chú nghỉ thêm một lát nữa, cháu và Yến Thanh Đường ra ngoài mua ít cơm đóng mang về, cho chú ăn cơm ngay tại phòng.” Túc Chinh khuyên nhủ, “Biết là chú muốn kịp chuyến xe, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Thật ra chú lão Lý gấp không phải là vì muốn được về quê ngay, mà chú đang tiếc tiền vé tàu hơn.

Ngày hôm qua Yến Thanh Đường nghe chú lão Lý nói, vé tàu của chú sẽ xuất phát lúc 11 giờ 50, và sẽ nối chuyến tại Turfan. Không vì lý do gì khác, chỉ vì đây là tuyến đường rẻ nhất, dù cho lúc đến Trịnh Châu sẽ là rạng sáng ba giờ.

Kết quả, vì phản ứng cao nguyên khiến cơ thể không thoải mái mà làm lỡ giờ khởi hành.

Chờ khi Yến Thanh Đường và Túc Chinh đưa cơm trưa đến, chú lão Lý hãy còn tự trách: “Do chú vô học, cuối cùng cũng không bắt kịp chuyến tàu.”

Chú lão Lý ăn cơm trong lo lắng, rồi lại nhờ Yến Thanh Đường đổi vé giúp chú, chú bảo khi đi là do đứa trẻ nhà hàng xóm giúp chú đặt vé, chứ bản thân chú thì không rành, mắt lại không được tốt lắm, cứ nhìn chòng chọc vào màn hình một lát là lại hoa mắt.

Yến Thanh Đường cầm điện thoại của chú lão Lý lên thao tác, chú không ngừng dặn dò, phải mua giường cứng, không có thì mua ghế cứng, ngồi lâu thêm tí cũng được, trung chuyển lâu cũng được nốt.

Yến Thanh Đường gật đầu lia lịa, khi nhìn đến số dư wechat của chú lão Lý, tay cô chững lại, cười nói: “Cháu không quen dùng loại điện thoại của chú lắm, cháu dùng điện thoại cháu đặt cho chú nhé.”

Chú lão Lý rất tin tưởng cô, đọc số chứng minh nhân dân của mình cho cô, cô cúi đầu thêm thông tin hành khách, yên lặng chọn giường nằm mềm, chọn thời gian trung chuyển ngắn, và chọn chuyến tàu đến Trịnh Châu vào ban ngày.

“Chú lão Lý ơi, những vé khác đều đã bán sạch rồi, cháu mua vé này.” Yến Thanh Đường gửi số tàu qua cho chú lão Lý.

“Ghế nằm sao?” Chú lão Lý do dự, “Đắt lắm đúng không? Chú chuyển tiền cho cháu.”

“Không đắt hơn bao nhiêu hết ạ.” Yến Thanh Đường ậm ờ cho qua, chỉ báo giá cả vé ghế cứng, “Cháu có điểm thưởng nên vừa hay giảm được rất nhiều tiền.”

Chú lão Lý cười cười, vẫn còn hơi ngượng ngùng: “Có điểm thưởng đi nữa thì cũng không thể dùng phí của cháu được.”

“Sau này cháu không còn ngồi tàu lửa nữa.” Yến Thanh Đường tỏ vẻ rầu rĩ, “Còn phải cảm ơn chú đã dùng giúp cháu, nếu không quá hạn thì sẽ lãng phí toàn bộ mất.”

Nói vậy thì chú lão Lý mới hoàn toàn an tâm được.

Mà Túc Chinh thì đang nhìn Yến Thanh Đường, anh đã sớm nhận ra lời nói dối thiện ý của cô.

“Chúng ta đã ở cùng nhau hai ba ngày rồi.” Yến Thanh Đường đưa đĩa rau sang cho chú lão Lý, “Thời gian trôi qua nhanh thật, đã đến lúc chia tay rồi.”

Chỉ là những món ăn đơn giản, nóng hôi hổi nhưng khi chú lão Lý ăn, hốc mắt chợt nặng trĩu.

Hai con người trẻ chú mới quen mấy ngày thôi, nhưng lại khiến chú luyến tiếc đến thế.

Sau khi ăn xong, Túc Chinh và Yến Thanh Đường đưa chú lão Lý vào trong phố mua chút đặc sản Tân Cương, để cho chú mang về nếm thử với bà nhà chú. Sau đó lại thay chú xách vali, tiễn chú đến tận nhà ga.

Sợ không tiện đi qua cửa kiểm tra an ninh, Yến Thanh Đường và Túc Chinh đều đi qua cửa kiểm tra, vào phòng chờ đợi. Ba người tán gẫu quên trời đất, không hề thấy nhàm chán chút nào. Chú lão Lý kể cho họ nghe về cánh đồng ở nhà, kể rằng khi thu hoạch lúa chín màu vàng óng ánh, kể rằng chú nhớ bà nhà lắm.

Radio vang lên chú lão Lý mới đứng dậy, trong hàng người xếp hàng dài dằng dặc, chú quay đầu nói hẹn gặp lại với họ.

Gặp gỡ rồi chia tay nhau trong cuộc hành trình nào đó đều sẽ diễn ra thường xuyên như vậy đấy. Lần lượt nói hẹn gặp lại, dù không biết rằng có thể gặp lại hay chăng.

Mà Yến Thanh Đường lại cảm thấy, đấy mới là ý nghĩa của ‘đồng hành một đường’.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com