Yến Thanh Đường vừa mới tỉnh dậy đã trông thấy Túc Chinh đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực ấy khiến lòng cô rung động, cánh tay rắn rỏi đang vòng lấy eo cô, khiến cho hai gò má cô ưng ửng đỏ.
“Mau dậy đi thôi.” Cô đầy cánh tay của Túc Chinh, “Còn phải tiễn chú lão Lý nữa.”
Túc Chinh lưu luyến ngồi dậy bên cạnh Yến Thanh Đường: “Cũng đúng, chắc là một lát nữa chú sẽ liên lạc với em đó.”
Yến Thanh Đường vội vã muốn chuẩn bị thay đồ, nhưng thấy anh ngồi bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích, không khỏi có hơi chút mất tự nhiên, đưa mắt nhìn anh với vẻ ngóng trông.
Hai người rất ăn ý với nhau, làm sao Túc Chinh có thể không hiểu ra được ám chỉ của cô?
Nhưng sự ngượng ngùng của hiện tại lại trái ngược hoàn toàn so với sự nhiệt tình đêm qua, anh không kìm được nhếch mày nhìn cô cười: “Tối hôm qua ai hôn say đắm lắm mà, bây giờ lại muốn đuổi người đi.”
“Hai chuyện này có thể giống nhau được sao…” Yến Thanh Đường lại nhớ đến đủ loại chủ động đêm qua, khí thế liền yếu hẳn đi một nửa.
“Đừng giận.” Túc Chinh đúng lúc xuống giường, vuốt v e mái tóc thẳng vì ngủ mà rối bù xù của cô, gỡ một cục bông nhỏ dính lên tóc cô, hình như là bay ra từ trong chiếc chăn của khách sạn này thì phải, “Phòng em vốn cũng không có quần áo để anh thay, anh đã định sẽ về phòng của mình rồi.”
Nói đoạn, anh đã đi về phía cửa, vừa đi vừa dặn dò: “Một lát nữa anh quay lại sẽ gõ cửa, nghe thấy tiếng anh hãy mở.”
“Ồ.” Yến Thanh Đường đang mở cúc áo ngủ đáp lại, liền nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Khi vừa đến huyện Bì Sơn, nhiệt độ nơi này đã hạ xuống, trong sự dao động của nhiệt độ, độ ấm hôm nay như đang về xuân, nhưng nhìn dự báo khí tượng, thì ngày mai sẽ bắt đầu chuyển sang đầu 2, nhiệt độ cao nhất có thể đạt đến hơn 24 độ, mùa hạ đang dần về rồi.
Ở thị trấn không cần phải mặc nhiều lớp quần áo như khi lên núi, vậy là Yến Thanh Đường tùy tiện chọn một chiếc váy len lông cừu của Miu Miu thay ra. Sau khi rửa mặt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ sáng.
Anh và đứa con của chú lão Lý không quen không biết, nhưng anh có một cảm giác đồng cảm với anh ấy, có chăng đó là vì họ đã từng cùng nhau bảo vệ Karakoram.
Nếu có thể giúp được chú lão Lý, dù có bận bịu đến đâu thì nó cũng khiến cho lòng anh cảm nhận được sự ấm áp và kiên định.
Chú lão Lý uống thuốc chống phản ứng cao nguyên, lại nghỉ ngơi một hồi, trạng thái thân thể mới được xem như ổn định lại hơn.
Vừa vực được tinh thần chú liền vội vã chạy ra nhà ga, nhưng tay không còn sức, cả người vã mồ hôi lạnh.
“Hay là chú nghỉ thêm một lát nữa, cháu và Yến Thanh Đường ra ngoài mua ít cơm đóng mang về, cho chú ăn cơm ngay tại phòng.” Túc Chinh khuyên nhủ, “Biết là chú muốn kịp chuyến xe, nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Thật ra chú lão Lý gấp không phải là vì muốn được về quê ngay, mà chú đang tiếc tiền vé tàu hơn.
Ngày hôm qua Yến Thanh Đường nghe chú lão Lý nói, vé tàu của chú sẽ xuất phát lúc 11 giờ 50, và sẽ nối chuyến tại Turfan. Không vì lý do gì khác, chỉ vì đây là tuyến đường rẻ nhất, dù cho lúc đến Trịnh Châu sẽ là rạng sáng ba giờ.
Kết quả, vì phản ứng cao nguyên khiến cơ thể không thoải mái mà làm lỡ giờ khởi hành.
Chú lão Lý ăn cơm trong lo lắng, rồi lại nhờ Yến Thanh Đường đổi vé giúp chú, chú bảo khi đi là do đứa trẻ nhà hàng xóm giúp chú đặt vé, chứ bản thân chú thì không rành, mắt lại không được tốt lắm, cứ nhìn chòng chọc vào màn hình một lát là lại hoa mắt.
Yến Thanh Đường cầm điện thoại của chú lão Lý lên thao tác, chú không ngừng dặn dò, phải mua giường cứng, không có thì mua ghế cứng, ngồi lâu thêm tí cũng được, trung chuyển lâu cũng được nốt.
Yến Thanh Đường gật đầu lia lịa, khi nhìn đến số dư wechat của chú lão Lý, tay cô chững lại, cười nói: “Cháu không quen dùng loại điện thoại của chú lắm, cháu dùng điện thoại cháu đặt cho chú nhé.”
Chú lão Lý rất tin tưởng cô, đọc số chứng minh nhân dân của mình cho cô, cô cúi đầu thêm thông tin hành khách, yên lặng chọn giường nằm mềm, chọn thời gian trung chuyển ngắn, và chọn chuyến tàu đến Trịnh Châu vào ban ngày.
“Chú lão Lý ơi, những vé khác đều đã bán sạch rồi, cháu mua vé này.” Yến Thanh Đường gửi số tàu qua cho chú lão Lý.
“Ghế nằm sao?” Chú lão Lý do dự, “Đắt lắm đúng không? Chú chuyển tiền cho cháu.”
“Không đắt hơn bao nhiêu hết ạ.” Yến Thanh Đường ậm ờ cho qua, chỉ báo giá cả vé ghế cứng, “Cháu có điểm thưởng nên vừa hay giảm được rất nhiều tiền.”
Nói vậy thì chú lão Lý mới hoàn toàn an tâm được.
Mà Túc Chinh thì đang nhìn Yến Thanh Đường, anh đã sớm nhận ra lời nói dối thiện ý của cô.
“Chúng ta đã ở cùng nhau hai ba ngày rồi.” Yến Thanh Đường đưa đĩa rau sang cho chú lão Lý, “Thời gian trôi qua nhanh thật, đã đến lúc chia tay rồi.”
Chỉ là những món ăn đơn giản, nóng hôi hổi nhưng khi chú lão Lý ăn, hốc mắt chợt nặng trĩu.
Hai con người trẻ chú mới quen mấy ngày thôi, nhưng lại khiến chú luyến tiếc đến thế.
Sau khi ăn xong, Túc Chinh và Yến Thanh Đường đưa chú lão Lý vào trong phố mua chút đặc sản Tân Cương, để cho chú mang về nếm thử với bà nhà chú. Sau đó lại thay chú xách vali, tiễn chú đến tận nhà ga.
Sợ không tiện đi qua cửa kiểm tra an ninh, Yến Thanh Đường và Túc Chinh đều đi qua cửa kiểm tra, vào phòng chờ đợi. Ba người tán gẫu quên trời đất, không hề thấy nhàm chán chút nào. Chú lão Lý kể cho họ nghe về cánh đồng ở nhà, kể rằng khi thu hoạch lúa chín màu vàng óng ánh, kể rằng chú nhớ bà nhà lắm.
Radio vang lên chú lão Lý mới đứng dậy, trong hàng người xếp hàng dài dằng dặc, chú quay đầu nói hẹn gặp lại với họ.
Gặp gỡ rồi chia tay nhau trong cuộc hành trình nào đó đều sẽ diễn ra thường xuyên như vậy đấy. Lần lượt nói hẹn gặp lại, dù không biết rằng có thể gặp lại hay chăng.