Vừa nói dứt câu đó, cô nhìn thấy rõ ràng Túc Chinh đang mở miệng, như thể định nói ra chuyện đẩu đâu nào đó, cuống quýt đẩy anh ra đi vội vào trong phòng tắm.
Không đến vài phút sau, Yến Thanh Đường nghe thấy bên ngoài cửa kính có tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, thân hình cao lớn của Túc Chinh đổ ập một cái bóng lên trên cô, khiến cô phải sinh lòng cảnh giác: “Làm gì đó?”
Sau khi ăn xong bữa trưa họ đã đi đến công viên hồ Côn Lôn để đi dạo, xem xong hoa táo thì về lại khách sạn, trên thực tế cũng không đói lắm. Mỗi bữa cơm có thịt luôn mang lại cảm giác chắc bụng, nên nếu ăn ba bữa no nê như thế thì cô chắc không chịu nổi mất.
Nhưng khi Túc Chinh hỏi muốn ăn gì, Yến Thanh Đường lại có hơi tham lam, do dự nói: “Kem?”
Cách cánh cửa kính, Yến Thanh Đường nhìn thấy hình như Túc Chinh đã gật đầu.
Sau đó anh lại đến gần hơn một chút, gần như là dựa vào chốt nắm cửa, như thể có lời gì đó muốn nói.
Cô phát hiện mình vốn không hề khóa trái cửa, không kìm được mà phải đi trước một bước cảnh cáo anh: “Túc Chinh, đừng có quậy, không được vào đây.’
“Phòng anh như phòng cướp vậy.” Túc Chinh đưa ra một cái hình dung chuẩn xác, ngữ điệu mất mát trầm đi, “Chỉ đơn thuần là muốn hỏi em ăn vị gì thôi mà. Anh đau lòng rồi đó, Thanh Đường.”
“Vị gì cũng được cả, đã nhiều ngày nay em không được ăn đồ lạnh rồi.” Yến Thanh Đường biếng nhác trả lời câu hỏi của anh đầu tiên, dừng một lát, mới ấm ức đốp lại: “Phòng anh thì làm sao nào? Ai bảo anh ban ngày tuyên…”
Bấy giờ Yến Thanh Đường mới nhận ra, cô ló đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn quanh quất trong phòng.
Tên này thế mà ra ngoài thật á?
Rõ ràng vừa nãy còn nhiệt tình hừng hực như lửa, thế mà trong lúc cô tắm rửa đã đổi ý, chạy ra ngoài làm chuyện riêng của mình?
Yến Thanh Đường vừa mới đây thôi còn ngượng ngùng, lúc này trở nên buồn bã mất mát, dần dần còn cảm thấy bực bội.
Vậy là chờ cô tắm xong, đánh răng, mặc đồ ngủ vào nằm xuống giường, cũng không thèm gọi cho Túc Chinh lấy một cuộc điện thoại.
Cô đang nghĩ để xem Túc Chinh có thể đi ra ngoài bao lâu, còn không chủ động liên hệ với cô nữa.
Mà cái chờ này, không ngờ sẽ chờ đến gần hai tiếng đồng hồ.
Khi Túc Chinh trở về trời đã tối sầm, Yến Thanh Đường đang đọc tài liệu lịch sử đến mệt rã rời, dựa vào đầu giường nhắm hờ mắt.
Túc Chinh không để ý, cầm đồ gì đó đi về phía cô, khẽ gọi: “Thanh Đường ơi.”
“Ồn gì mà ồn? Em muốn ngủ?” Yến Thanh Đường phát hiện ra anh rốt cuộc đã về, tức giận xoay người đi, quay lưng về phía anh.
Túc Chinh nâng mi cười, không sợ chết đáp lại: “Ngủ mà còn nói chuyện với anh?”
Lần này Yến Thanh Đường đã không nằm yên được nữa, bèn ngồi thẳng dậy, nâng mi trợn mắt: “Nghiêm túc chút đi, em còn đang giận anh đó!”
“Vậy anh xin lỗi em nhé.” Âm thanh của Túc Chinh dần trở nên dịu dàng, sau đó lấy ra ba bốn cây kem khác vị.
Yến Thanh Đường vẫn còn chưa thôi tức, hừ nhẹ nói: “Đánh răng rồi, bảo em ăn thế nào được nữa?”
“Dưới tầng trệt?” Yến Thanh Đường nhận ra có chỗ nào đó sai sai, bày ra tư thế thẩm vấn, “Vậy mà anh đi ra ngoài hai tiếng, không phải chỉ để mua kem thôi đúng không? Anh lén lút đi làm gì đó?”
Ánh mắt nghi hoặc của Yến Thanh Đường cũng dời xuống, sau khi nhìn thấy rõ, hai má cô ngay lập tức nóng hôi hổi: “Tự dưng nói chuyện này làm gì?”
“Khách sạn chỉ có size trung bình bình thường.” Túc Chinh khụ một tiếng, nom có vẻ bất đắc dĩ lắm, “Với anh thì, nó không thích hợp lắm.”
Cuối cùng Yến Thanh Đường cũng nghe hiểu được ngọn nguồn, định bụng kết thúc chủ đề này: “Được rồi, em biết rồi.”
“Vậy nên anh đã đến hiệu thuốc mua.” Túc Chinh thoáng dừng, rồi lại nói tiếp, còn dùng mu bàn tay lau phớt qua lớp mồ hôi trên trán, “Chạy mấy hiệu mới mua được size lớn nhất.”
Yến Thanh Đường: “….”
Chạy hơn một tiếng, quả thật là anh đã thấm mệt, mồ hôi còn đang vã ra. Vừa rồi dù đã ăn kem cũng không làm tiêu tan đi khí nóng trên cơ thể người đàn ông được.
Thấy Túc Chinh chuẩn bị ngồi lên giường, Yến Thanh Đường vội nâng tay lên đẩy anh: “Tắm rửa đi, không tắm thì đừng hòng leo lên giường em.”
Túc Chinh tham gia quân ngũ ở Karakoram thiếu nước năm năm, sau này quay về Vân Nam thủy chung sống một mình, dường như đã quen với thói xuề xòa, không để bụng những chuyện này.
Nhưng anh biết Yến Thanh Đường quan tâm nhất sạch sẽ, và sự theo đuổi sạch sẽ này đương nhiên cũng sẽ bao gồm cả anh, vậy là anh ngoan ngoãn đi vào trong phòng tắm.
Chờ đến khi anh rửa mặt xong quay về lại giường, Yến Thanh Đường đã nằm vào trong ổ chăn. Phòng ngủ mở điều hòa, chỉnh lên hai mươi bốn độ.
Anh cứ thế vọt nhanh đến bên cạnh cô, nhưng cô lại có ý né tránh, có vẻ như còn đắn đo rất nhiều.
“Sao thế em?” Túc Chinh nằm bên cạnh, chờ đến khi cơ thể tắm nước lạnh không còn quá lạnh gây ảnh hưởng đến Yến Thanh Đường nữa, thì mới chầm chậm sáp đến gần.
“Trước kia không phải anh đã cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh sao?” Yến Thanh Đường ngây ngô nhìn anh, “Cũng hiểu được thôi. Anh vội vàng như vậy, cũng không có chuẩn bị gì, em sợ anh bị mất tự tin.”
Nghĩ đến đây, Túc Chinh sinh lòng thương xót, cách lớp chăn ôm Yến Thanh Đường vào lòng.
Cái ôm giữa cả hai lúc này khiến cho Yến Thanh Đường cảm thấy an toàn, cô chân thành nói với anh: “Căng thẳng vì ánh mắt của anh.”
“Nhìn chằm chằm em như thế, làm em cứ có cảm giác như anh muốn ăn em đến nơi vậy.” Yến Thanh Đường khẽ nói.
Túc Chinh ngẩn người ra, dường như đã hiểu được, bất đắc dĩ mà cười, cố làm cho ánh mắt của mình trở nên dịu đi đôi chút, nhưng cuối cùng lại có vẻ cố quá thành quá cố, quả thật quá dễ thất bại, anh chỉ đành thản nhiên và nghiêm túc đáp lại lời cô: “Thanh Đường à, là một tên đàn ông bình thường, đối diện với cô gái mà anh ta thích thì không thể nào không có dục vọng được.”
Câu từ quá đỗi trắng trợn, khiến cho Yến Thanh Đường phải rụt hai tay về trùm chăn lên mặt.
Túc Chinh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định, trấn an cô: “Vậy trước cứ bỏ qua đi, chúng ta cứ từ từ thôi.”
Yến Thanh Đường cho rằng anh chỉ đang lừa mình nên vẫn không động đậy, vùi mình bên trong chăn, trên trán cũng đã nhanh vã một lớp mồ hôi, song người đàn ông bên ngoài vẫn không có động tác gì.
Cô liền lặng lẽ ngoi đầu ra, nhìn thấy Túc Chinh đã đứng ở bên giường, cầm chăn muốn đi.
“Anh đi đâu vậy?” Yến Thanh Đường mơ màng nháy mắt mấy bận.
Túc Chinh bình tĩnh đáp: “Vì em, cũng là vì anh, nên đến phòng khách ngủ sô pha.”
Lần này Yến Thanh Đường mặc kệ, ấm ức giữ người lại: “Không được! Em muốn anh ngủ cùng em.”
Đang độ cuồng nhiệt của tình yêu lại đi chia giường ngủ, là cái quễ gì vậy?
Túc Chinh chỉ vào tấm chăn ‘võ trang hạng nặng’ trên người cô: “Em che đầu rồi, cũng đâu có nhìn thấy anh. Vậy thì anh ngủ ở đâu chẳng phải cũng như nhau sao?”
“Thế em không trùm nữa.” Yến Thanh Đường hất chăn sang một bên, ngoắc ngoắc anh, âm điệu mềm như xốp, lại đượm chút trêu chọc tự nhiên, “Túc Chinh, anh quay lại đây.”
Rời đi và quay lại, từ trước đến nay chưa bao giờ là do Túc Chinh làm chủ.
Bởi lẽ sự kiên định và lý trí của anh, cho đến khi gặp phải Yến Thanh Đường đã một đi không quay đầu ngoảnh lại.
Túc Chinh lại quay về nằm xuống bên cạnh Yến Thanh Đường, Yến Thanh Đường không đắp chăn, Túc Chinh thì lại sợ điều hòa sẽ làm cô lạnh cóng nên lẳng lặng lấy chăn của mình đắp lên cho Yến Thanh Đường.
Một giường một chăn, hai mình nằm.
Chung chăn chung gối, đã định sẵn đêm nay không thể yên ổn được.
Quả nhiên, nằm xuống còn chưa được nửa tiếng, Túc Chinh đã cảm thấy nơi cổ mình ngưa ngắ, trợn mắt nhìn sang, Yến Thanh Đường đang nằm trên ngực anh, đầu ngón tay tinh tế và lành lạnh đang lướt qua yết hầu anh.
Anh theo bản năng cầm vội tay cô, nhưng lại không cách nào hất ra được, cùng lắm cũng chỉ kiềm chế mà hỏi cô: “Yến Thanh Đường, em muốn làm gì?”
Yến Thanh Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài lấp lánh như ngọc nhìn anh, khe khẽ hé môi nói ra câu mình do dự từ nãy đến gờ: “Muốn hôn anh đó.”
Anh tiếp cận, cô tránh xa.
Anh lùi lại, cô tấn công.
Túc Chinh không nói gì, ngay khoảnh khắc Yến Thanh Đường cho rằng anh đang mất vui, thì một tay anh ôm lấy vòng eo cô, nhấc cô lên cao một chút, để cô ngang tầm với anh.
Cả người cô được đặt lên trên người anh, nghiễm nhiên quay về lại vị trí chủ đạo.
Đoạn, Túc Chinh nhắm mắt, thỏ thẻ: “Đến đây đi, để anh nhìn xem em sẽ hôn như thế nào.”
Khỏi phải nghi ngờ Túc Chinh lại đặt bản thân mình ở hoàn cảnh ‘nguy hiểm’, ở vị trí khảo nghiệm sự tự chủ của chính mình. Vì dù cho cô có hôn cách nào đi nữa, thì cô cũng không hề có ý định chịu trách nhiệm cho những chuyện sau đó, chỉ một câu ‘mệt rồi’ là có thể để lại một mình anh trằn trọc tự vượt qua nửa sau của đêm nay.
Song anh lại cam tâm tình nguyện, thậm chí còn chủ động lên tiếng thúc giục: “Sao nào, lại hối hận?”
“Ai nói hối hận?” Yến Thanh Đường nằm ghé trên người anh, gằn từng tiếng một, có vui có giận, từng tiếng một rõ rành rành truyền vào trong tai anh.
Giây tiếp sau đó, đôi môi cô không chút do dự hạ xuống, chạm vào đôi môi mỏng lạnh của anh. Người đàn ông khẽ híp mắt, hưởng thụ sự chủ động của cô, rề rà đáp lại nụ hôn của cô.
Cánh môi non mềm và hồng nhuận của cô hệt như một quả anh đào đỏ au và mọng nước, khi hôn cô lại khiến anh mang phần thương tiếc. Song anh lại chẳng thể khống chế được sức lực, chỉ qua một lát đã không nhịn được mà ngậm lấy, rồi gần như là gặm cắn, đầu lưỡi ngang ngược tham lam luồn vào miệng cô, dụ dỗ cô quấn quýt dây dưa, trao đổi nước bọt của nhau.
Yến Thanh Đường chỉ cảm thấy đầu lưỡi nhanh chóng nổi lên cơn tê dại, trên người gần như mất đi sức lực, cánh tay vòng qua cổ anh mượn lực đẩy ra, như thể mong cầu một chút không gian để thở, thế nhưng quán tính lại khiến cho anh đến sát gần cô hơn.
“Phải vất vả lắm mới nhịn được, em lại trêu chọc anh.” Sau rốt Túc Chinh vẫn không thể chịu đựng được nữa, cắn lấy vành tai sáng như ngọc của cô, khẽ giọng lên án, âm thanh khàn đến kỳ cục, “Em quá đáng thật đó.”
Đã mở đầu rồi, lại thêm hôn môi mãnh liệt như thế khiến cho cả hai đều cảm thấy không chút thỏa mãn tí nào.
Yến Thanh Đường đã không còn chút sức lực nào, tiếng thở d ốc tăng lên rất nặng, Túc Chinh không nghĩ ngợi thêm nữa liền hoán đổi vị trí với cô, đổi thành anh hạ thân áp sát đến Yến Thanh Đường.
Yến Thanh Đường nằm ngửa, cẩn cổ thon dài ngưỡng lên, cố gắng đón lấy những nụ hôn sau liên tục của người đàn ông, dường như chừng nào cũng không đủ.
Nhưng đúng lúc này, nụ hon của Túc Chinh lại dừng lại.
“Anh sao thế…” Yến Thanh Đường ra chiều bất mãn, mặc cô cô có giữ lại như thế nào, anh vẫn lập tức bước xuống giường.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt từ lâu, Yến Thanh Đường không nhìn ra được là anh đang làm gì, cảm xúc lên nửa vời khiến cô khó chịu cực kỳ, hốc mắt đỏ lên như thể sắp rơi lệ: “Anh… anh mau quay lại đây…”
Cô nhìn không được, Túc Chinh đứng ở nơi xa xa thật sự còn sốt ruột hơn cả cô, vì vội mà làm nhầm, mấy lần cũng không xong, lớp áo trên người đã thấm đẫm mồ hôi tự bao giờ, vậy nên khi anh cầm lấy thứ gì đó trên bàn, lòng bàn tay trơn trượt vài lần.
“Được rồi, anh quay lại rồi.” Túc Chinh vội vàng quay về lại bên cạnh Yến Thanh Đường, hôn khẽ lên đôi môi của cô, chầm chậm dỗ dành cô, “Ngoan nào, cái gì cần thiết thì vẫn phải làm, nếu không sẽ không tốt cho em.”
Anh rời cô cũng lâu lắm, một mình cô nằm đó cũng chậm rãi khôi phục lại tinh thần, bấy giờ nhìn sang anh còn mang theo chút tìm tòi ham học hỏi: “Cái gì cơ?”
“Hai bên đều chuẩn bị. Em muốn hỏi cái gì nào?” Túc Chinh nhìn dáng vẻ hãy còn ngơ ngác không phản ứng gì, bèn giở mánh khóe cho cô xem, “Thuốc tránh thai? Hay là gel bôi trơn?”
Yến Thanh Đường nháy mắt mấy cái, sửng sốt đôi giây, hai gò má đỏ ứng: “Anh… anh mua nó từ bao giờ thế?”
Cái gì mà size trung, size lớn nhất, trước đó anh cũng đã tiến hành tham khảo qua một bận rồi.
Vậy nên Túc Chinh biết, cô chỉ đơn thuần là đang ám chỉ đến vế sau.
Anh nói chuyện ra vẻ vô cùng nghiêm trang, song nội dung lại cố tình đủ để khiến cho Yến Thanh Đường mặt đỏ tai hồng, che hai lỗ tai lại: “Được rồi, em không cần….”
Đoạn, anh lại lên tiếng, giọng điệu khó xử và cẩn thận ra trò: “Chúng ta đều chưa có kinh nghiệm, anh chỉ sợ sẽ làm em không thoải mái.”
“Điêu, anh rõ ràng đã chuẩn bị hoàn toàn đầy đủ.” Yến Thanh Đường nhìn thấy những món đồ trong tay anh, thật không biết sớm chiều ở chung thế kia thì anh lấy đâu ra thời gian lén lút học tập, anh cầm đồ trong tay lắc lư, cô không khỏi lấy mu bàn tay che mắt lại: “Anh biết cả rồi…”
Anh đổ chất lỏng vào lòng bàn tay, không ngừng xoa như thể muốn làm nó ấm lên. Yến Thanh Đường đợi vài phút vẫn chưa thấy anh nói ‘được rồi’.
Nhìn anh kiên nhẫn như vậy, Yến Thanh Đường không kìm được mà cười: “Cái này phải chuẩn bị trong bao lâu? Người kiên nhẫn thế này rất thích hợp để đi theo làm nghiên cứu khoa học với thầy giáo ở Hà Lan của em đó.”
Túc Chinh liếc nhìn cô một cái sâu xa, lòng bàn tay vẫn đang không ngừng xoa xoa, nhưng trên thực tế anh đã cố kiềm chế đến cực hạn, cánh tay màu lúa mì cũng bắt đầu đỏ ửng, trán nổi gân xanh, hiển nhiên là vì dục vọng tự kiềm chế đang ngày một bành trướng.
“Vì để em được thoải mái nên mới phải chuẩn bị lâu như vậy, mới luôn chịu đựng. Em còn trêu ghẹo anh. Anh thì làm gì có kiên nhẫn? Cũng không biết nghiên cứu khoa học gì đâu.” Đầu ngón tay ngâm trong lòng bàn tay ấm áp khẽ ngừng lại, dừng nơi ánh mắt Yến Thanh Đường, chậm rãi nói, “Anh muốn làm gì, chỉ em mới biết được, Thanh Đường à.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, Yến Thanh Đường ngửi được một mùi hương ngọt ngào, có lẽ là bay ra từ lòng bàn tay Túc Chinh.
Mùi hương ngọt ngào ấy nhanh chóng lướt qua, Yến Thanh Đường không còn nghe được Túc Chinh đang nói gì, cả người chìm vào trong những nụ hôn đượm đầy tình yêu của anh, kìm lòng không đặng ôm chặt lấy bờ lưng rộng lớn của anh, cảm nhận tình yêu mà anh trao.
Thật sự không biết Túc Chinh, người có kỹ năng hôn thuần thục đang dần biến nụ hôn trở nên dịu dàng như nước, có phải là đang ngụy trang hay chăng nữa. Vì tình yêu và ham muốn một khi được phát tiết ra toàn bộ, người đàn ông như một con dã thú dữ tợn và tàn nhẫn, vừa đói khát vừa hung hãn, cắn vào gáy cô khiến cô gần như không thể chống cự lại được. Hơi thở nóng hổi của anh phun lên làn da lồ lộ nơi xương quai xanh cô, khiến cô run lẩy bẩy.
Qua một hồi sau, khi hai người gần như đã đồng bộ về cảm nhận, Yến Thanh Đường cho rằng cả hai đã đến lúc nên đi ngủ rồi.
Nhưng cô lại suy nghĩ hoàn toàn sai lầm, Túc Chinh lại một lần nữa kéo cô dậy, gần như buông lời dụ dỗ: “Thanh Đường à, khoan đừng ngủ đã, anh chỉ vừa mới bắt đầu.”
Yến Thanh Đường không biết mình nên mang tâm trạng như thế nào, cơn buồn ngủ về thể xác và tinh thần bấy giờ chỉ còn một ý nghĩ, đó là đêm nay nhất định không thể ngủ sớm được, chỉ sợ ngày mai cũng phải sửa lại thời gian xuất phát rồi.
Đang nghĩ ngợi, Túc Chinh lại sáp đến hôn cô, dùng răng cắn nhè nhẹ lên hai cánh môi cô, như đang cảnh cáo cô phân tâm, rồi lại không nỡ dùng sức mà nhanh chóng chuyển thành những nụ hôn dịu dàng như mưa xuân.
Yến Thanh Đường vươn đầu lưỡi đáp lại người đàn ông, người đàn ông liền thở d ốc đầy nặng nề, chừng là rất thỏa mãn.
Ở vùng Hòa Điền khô cằn thuộc miền Nam Tân Cương, cát bay là chuyện bình thường. Đêm về khuya bên ngoài ô cửa sổ có tiếng gió vang lên, không giây phút nào ngơi nghỉ, bão cát lại trở thành sự tồn tại bận rộn nhất thế gian.
Vài lần đã muốn đi ngủ nhưng lại không được, Yến Thanh Đường cảm thấy bản thân nom còn bận rộn hơn cả bão cát Nam Tân Cương. Cả người tê dại và rã rời, mọi giác quan như được vận động đến cực hạn, một cảm giác kỳ lạ đến tột cùng.
Khi Yến Thanh Đường rốt cuộc đã không chịu được mà muốn đi ngủ, Túc Chinh lại lần nữa ôm siết lấy eo cô.
Cô lại cho rằng Túc Chinh đang muốn đổi kiểu khác, thật sự quá mệt, cuống quýt đẩy anh nhưng lại đẩy không được, cuối cùng cũng mềm cả giọng, ấm ức làm nũng: “Đêm nay mệt quá, Túc Chinh….”
“Ừm, anh biết.” Âm giọng của Túc Chinh trầm thấp, nâng tay lên lau đi vệt nước mắt s1nh lý của cô, động tác mang đầy yêu thương và chịu chuộng phát ra từ bản năng.
Ngữ điệu dịu dàng của người đàn ông khiến Yến Thanh Đường cảm nhận được sự an toàn, cô nghiêng đầu sang vùi vào lòng Túc Chinh, cảm nhận cơ ngực phập phồng của anh.
Tay anh vẫn đặt bên hông cô, dùng một lực vừa đủ giúp cô x0a nắn gân cốt, mát xa vùng eo.
“Chỉ là giúp em xoa xoa thôi, đêm nay không làm thêm gì nữa.” Anh nói.
Ấn vùng eo không bao lâu, người đàn ông liền dừng lại. Hai cánh tay tráng kiện hữu lực gắt gao ôm lấy vòng eo Yến Thanh Đường, thở dài đầy lưu luyến.
Là một cái ôm mềm mại và ấm áp.
Hóa ra anh chỉ muốn ôm cô thế thôi.
Trong chiếc ôm, Yến Thanh Đường vùi mình trong lồ ng ngực anh, cơn buồn ngủ đã rất sâu, không còn dư thừa chút sức lực nào.