Đồng Hành

Chương 76: Đôi thần tiên yêu nhau



Hai người không có mối liên hệ tương quan nào, chỉ vì một chuyến đồng hành cùng nhau, đã gắn bó.

Trước đó, cả hai đều chưa từng nghĩ bản thân trong tương lai sẽ thiết lập nên một mối quan hệ thân mật nhất với người khác. Cũng chưa từng nghĩ đến rằng, loại liên kết giống như ràng buộc này lại khiến họ lưu luyến đến vậy.

Ba ngày sau Vương Xuân Phương cũng chuẩn bị lên đường đi đến Hồ Thanh Hải, trước khi đi cũng không nói cho Yến Thanh Đường biết, vì sợ sẽ lưu luyến cô.

Yến Thanh Đường và Túc Chinh biết được là vì phát hiện ra người dọn vệ sinh đã thay đổi, thuận miệng hỏi mới biết Vương Xuân Phương đã rời đi.

Cuộc đời luôn đầy rẫy người qua kẻ lại, trên con đường này, có người đi và cũng sẽ có người ở lại. May mắn thay, vào khoảnh khắc này, người luôn ở bên cô vẫn là Túc Chinh chưa từng thay đổi.

Tối hôm Vương Xuân Phương rời đi, Yến Nhã Quân rốt cuộc đã không thể kìm nén được nữa, gọi điện cho Yến Thanh Đường. Trên thực tế, ngay từ khi biết cha mẹ chiến tranh lạnh, Yến Thanh Đường đã gỡ bỏ trạng thái chặn số của ba mình.

Hai cha con đã nhiều ngày không nói chuyện, không ngờ câu đầu tiên Yến Nhã Quân thốt ra lại là một câu đầy hung dữ: “Yến Thanh Đường, con biết mình sai ở đâu chưa?”

Nghe câu này, Yến Thanh Đường thực sự muốn cúp máy ngay lập tức, nhưng lại nghĩ rằng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mâu thuẫn này, vì thế lạnh lùng đáp lại lời ba: “Con không sai.”

“Con không sai?” Yến Nhã Quân cười lạnh một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn đều là ba và mẹ nuông chiều con quá đà, mới khiến con trở nên như vậy. Có nhiều chuyện ba không muốn nói quá khó nghe, ba luôn kiên nhẫn để con có cơ hội lựa chọn, hy vọng con có thể tự hiểu ra, đấu tranh cho tôn nghiêm của mình, nhưng có vẻ như con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn!”

“Thân là con cháu của nhà họ Yến, con không chịu thực hiện nghĩa vụ mà mình phải gánh vác, lại đi theo đuổi mấy thứ cây cỏ vô dụng đó! Bấy nhiêu năm qua, ba đã khoan dung cho con bao nhiêu lần rồi? Con cũng không còn nhỏ nữa, sinh nhật hai mươi sáu tuổi cũng đã qua, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa biết mình thực sự nên làm gì sao?” Yến Nhã Quân gần như đã bị chọc tức đến độ đầu muốn nứt toạc ra.

Nhưng Yến Thanh Đường lại rất bình tĩnh: “Ồ, hóa ra ba vẫn nhớ mấy hôm trước là sinh nhật con cơ à.”

“Ba nhớ rất rõ.” Yến Nhã Quân dừng lại, trong lúc tức giận câu từ nói ra cũng rất có sức sát thương với người nghe, ngữ điệu lạnh lùng, “Và ba hối hận vì đã sinh ra con.”

Túc Chinh nhìn thấy, trong khoảnh khắc khi nghe được câu nói ấy, nơi hốc mắt Yến Thanh Đường đọng đầy nước mắt.

Không lâu sau, Yến Thanh Đường đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, cô không rơi lệ, mà lại thờ ơ sửa đúng câu từ của ba mình: “Không cần phải hối hận, ba không sinh ra con, người sinh ra con là mẹ của con.”

Yến Thanh Đường vẫn luôn cảm thấy mình đang kiềm nén và ứ nghẹn quá nhiều cơn tức, có lẽ Yến Nhã Quân cũng thế.

Họ đối chọi gay gắt, ai cũng có quan điểm của riêng mình, Yến Thanh Đường kiên trì với bản thân, vốn đã không muốn cúi đầu trước Yến Nhã Quân.

Mà khi Yến Nhã Quân thốt ra câu nói kia đã khá hối hận, song vì vấn đề mặt mũi nên tuyệt đối không thể thu hồi lại được, song việc Yến Thanh Đường nhắc đến Phó Tầm Thanh càng khiến cho ông không vui.

Mấy ngày trước Phó Tầm Thanh đưa ra đề nghị ly hôn với ông, ông chỉ cảm thấy quá đỗi hoang đường. Đã ở bó tuổi này rồi, làm vợ chồng cả một đời, chỉ bởi vì ông theo dõi điện thoại của bà mà bà khăng khăng cố chấp đòi ly hôn mới chịu bỏ qua?

Yến Nhã Quân không biết rằng Phó Tầm Thanh đang nghiêm túc, dù là ở riêng hay ly hôn, còn tự cho rằng bà chỉ đang giận dỗi. Đêm hôm đó khi Phó Tầm Thanh rời khỏi gia đình, cùng người bạn thân Mộc Thư Đào đi Iceland, ông cũng không ngăn cản, còn thầm nghĩ bà sẽ về nhanh thôi.

Nhưng Phó Tầm Thanh lại không như thế.

Vậy nên khi ông và con gái cãi nhau qua điện thoại, còn có cảm giác bản thân lẻ loi một mình, cô đơn quạnh hiu.

Loại cảm giác cô độc chưa từng có thế này bao trùm lấy ông, khiến ông không khỏi dịu giọng lại: “Thanh Đường à, kết thúc công việc khảo sát của con và quay về Thượng Hải đi, nếu con thật sự yêu thực vật thì nghỉ việc và xem nó như một sở thích cũng được. Ba muốn gặp mặt con trò chuyện, muộn nhất là tháng Sáu con phải về, mối quan hệ cần chấm dứt thì nên chấm dứt sạch sẽ đi.”

Vẫn chỉ tay năm ngón như vậy, câu của ông có ba ý:

Một là vẫn phản đối công việc của cô như ban đầu;

Hai là đưa ra mệnh lệnh cho cô, giục cô mau chóng về nhà;

Ba là muốn cô chia tay Túc Chinh.

Chuyện Yến Nhã Quân biết cô và Túc Chinh yêu nhau, Yến Thanh Đường cũng không bất ngờ gì. Cô đăng bài trên weibo chúc mừng sinh nhật cũng không hề giấu diếm, và công khai Túc Chinh trước mặt mọi người.

“Ngài vẫn một mực ngạo mạn như trước đây.” Yến Thanh Đường thở dài, “Không nghỉ việc, không quay về, không chia tay.”

Chỉ đơn giản sáu chữ, là câu trả lời của cô dành cho ba mình.

Thực ra, về vấn đề thứ hai, không cần Yến Nhã Quân thúc giục, ban đầu cô thật sự muốn quay về Thượng Hải sớm. Nhưng khi Yến Nhã Quân ra lệnh, cưỡng chế ép cô nhất định phải rời đi trước cuối tháng Sáu, cô lại nảy sinh tâm lý phản kháng, hoàn toàn không muốn quay về sớm nữa.

Còn sự kiên nhẫn cuối cùng của Yến Nhã Quân dường như cũng bị bào mòn sạch sẽ: “Yến Thanh Đường, con có tin là hôm nay ba sẽ phái người bắt con về đây không?”

“Vậy ba cứ thử xem.” Yến Thanh Đường đáp lại một câu, sau không đợi Yến Nhã Quân nói thêm gì nữa liền tắt điện thoại.

Yến Nhã Quân không còn gọi lại.

Nhưng ông cũng không hề chỉ nói miệng, qua ngày hôm sau ông thật sự đã tăng thêm một số lượng lớn người theo dõi.

Khi đám người đó tìm thấy Yến Thanh Đường, là lúc cô đang cùng Túc Chinh khảo sát về hoa Tulip dại ở thảo nguyên Nalati.

Mùa hoa nở rộ đã kết thúc, nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Hoa tulip Tân Cương là một loại hoa đặc biệt của vùng này, những cánh hoa vàng óng đung đưa trong gió, tràn đầy sức sống.

Yến Thanh Đường vừa chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc, vừa trò chuyện với Túc Chinh về nguồn gốc của loài hoa tulip. Nhắc đến tulip, mọi người thường nghĩ ngay đến nơi khởi nguồn của nó là Hà Lan như một điều hiển nhiên. Nhưng thực tế, nơi khởi nguồn của loài hoa này là Tân Cương, sau đó mới được truyền đến châu Âu qua con đường tơ Lụa cổ đại.

Họ đang trò chuyện thì Túc Chinh nhận ra có người đang lén theo dõi từ xa.

Anh lập tức duy trì cảnh giác, thúc giục Yến Thanh Đường chạy về phía chiếc xe việt dã, nhưng ngay lúc đó, hai kẻ khác đã chặn đường cô.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có sáu người đến vây quanh bọn họ.

Người cầm đầu để lộ ra vẻ khó xử, giọng điệu mang theo chút kính trọng, nhưng lại không chừa lại bất kỳ đường lui nào: “Đại tiểu thư, xin cô hãy thông cảm. Chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, nhưng tiên sinh đã cưỡng chế ra lệnh, nếu không đưa cô về, e là chúng tôi sẽ mất việc.”

Cô có thể thông cảm cho bọn họ, nhưng ai thông cảm cho cô đây? Yến Thanh Đường không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Sáu người kia cũng nhìn ra cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, vậy nên nghiến răng chuẩn bị bao vây Yến Thanh Đường.

Cô chẳng qua chỉ là một cô gái sống an nhàn sung sướng từ bé, còn họ là sáu vệ sĩ được huấn luyện bài bản, vậy nên theo lẽ dĩ nhiên việc khống chế cô chẳng tốn chút sức lực nào.

Nhưng có một biến số mà họ đã hoàn toàn bỏ qua, đó chính là Túc Chinh.

Có lẽ vì muốn che giấu mối quan hệ này nên Yến Nhã Quân đã không nói với họ về chuyện giữa Yến Thanh Đường và Túc Chinh. Trong mắt họ, Túc Chinh chỉ là một vệ sĩ bình thường được thuê, không đáng để mạo hiểm đắc tội với ông chủ lớn nhất của anh là Yến Nhã Quân.

Người đi đầu tiến lên định nắm lấy tay Yến Thanh Đường, cố gắng đưa cô đi bằng cách lịch sự nhất có thể, thế nhưngcòn chưa kịp chạm vào một tấc da thịt của cô, thì Túc Chinh đứng một mực trầm mặc bên cạnh lại đột nhiên giữ lấy vai hắn, vặn ngược cánh tay rồi dứt khoát quật xuống bằng một cú quăng vai mạnh mẽ, nhanh chuẩn và tàn nhẫn, làm tên đó bị nện thẳng xuống đất!

Thảm cỏ xanh mượt dưới chân như một tấm thảm thiên nhiên tuyệt mỹ của thảo nguyên Nalati, nhưng hắn chẳng có tâm trí nào để thưởng thức, cơn đau dữ dội lan khắp hai tay, bả vai và thắt lưng khiến hắn không thể đứng dậy, chỉ có thể cuộn người lại.

Âm thanh va chạm nặng nề đầy kinh hãi khiến năm người còn lại đều sững sờ tại chỗ, lúc này họ mới thực sự nhận ra Túc Chinh là một kẻ khó đối phó.

Dù họ có huấn luyện bài bản đi nữa cũng không thể so với Túc Chinh từng tham gia quân ngũ năm năm. Chỉ có thể tiến lên cùng lúc vây quanh Túc Chinh, dùng ưu thế năm đấu một.

Yến Thanh Đường thấy vậy liền tức giận, che trước người Túc Chinh, cảnh cáo với họ: “Không cho mấy người chạm vào anh ấy!”

Thế nhưng Túc Chinh lại tỏ vẻ ung dung như nắm chắc phần thắng, những khớp xương rõ ràng và đường cơ cánh tay nổi cuồn cuộn đằng sau lớp tay áo, để lộ ra hai cánh tay thô và tráng kiện, thản nhiên thong dong đưa mắt nhìn về đám người kia, ánh mắt ngạo nghễ.

“Không sao đâu, tin anh nhé Thanh Đường.”

Nói xong, Túc Chinh như đã sẵn sàng nghênh chiến, một tay anh che chở vững vàng Yến Thanh Đường phía sau, tay kia luôn xem xét thời cơ, lần lượt hạ gục từng kẻ một.

Điều khiến anh vượt trội hơn sáu người kia, có lẽ chính là sự tàn nhẫn. Bất kỳ khóa huấn luyện bên ngoài nào cũng không thể sánh với những năm tháng tôi luyện thực chiến trong quân đội.

Ra đòn đã là bản năng, Túc Chinh di có vẻ rất thành thạo.

Ban đầu, Yến Thanh Đường còn lo lắng, nhưng khi nhìn thấy sáu người nằm la liệt trên mặt đất, kẻ r3n rỉ, người không còn sức nhúc nhích, cô bỗng cảm thấy mình có hơi lo thừa, đến nỗi mà… cô còn có mấy giây cảm thấy thương thay cho đám thuộc hạ của ba mình.

“Thanh Đường, lên xe.” Túc Chinh xoay người nói.

Hai người bỏ qua đám người kia, thuận lợi đi vào trong xe việt dã.

Lúc xe khởi động, Yến Thanh Đường quay đầu nhìn lại còn trông thấy có hai kẻ liều mạng chạy lên với ý định đuổi theo xe, nhưng chạy chừng chục mét liền nặng nề ngã uỵch xuống đất.

“Hôm nay lần đầu được diện kiến, không ngờ ba em lại tìm cho em được một vệ sĩ lợi hại thế này.” Yến Thanh Đường nhìn Túc Chinh rồi cười.

Vệ sĩ trong lời nói của cô, đương nhiên không phải là đám người bị chiếc xe bỏ xa kia, mà là anh.

Vậy nên Túc Chinh cũng cong môi cười nhẹ: “Không ngờ lần đầu tiên ra tay, lại là thay em đối phó với đám lính của ba em.”

Ban đầu, ở mặt ý nghĩa nào đó thì Yến Nhã Quân cũng là chủ của Túc Chinh.

Đã từng đùa rằng, anh nên trung thành với mình cô, và hiện giờ đúng thật là anh đã trung thành với duy mình cô thôi.

Phong cảnh Nalati đẹp như tranh vẽ, Yến Thanh Đường tựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, gió hiu hiu thổi nhẹ qua mái tóc, thi thoảng cô sẽ trò chuyện cùng Túc Chinh. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô trực diện đối đầu với người của Yến Nhã Quân, cảm giác chiến thắng áp đảo này khiến cô thấy mình thực sự tự do, không còn bị kiểm soát hay trói buộc bởi ông ta nữa.

Một lúc sau, cô mới để ý đến cánh tay phải của Túc Chinh, đã bị thương, có vết xước, có vết bầm, còn có cả thương tích do lúc đọ sức để lại.

Lúc này cô mới nhận ra, tức giận không thôi: “Họ dám đánh anh.”

Lấy sức chọi sức, sẽ chẳng thể nào có chuyện chỉ có một bên bị thương được.

Đây là chuện bình thường, nhưng hiển nhiên Yến Thanh Đường thương anh, anh liền an ủi cô, giọng điệu như đang vạch sổ tính nợ: “Anh đánh bọn họ còn mạnh hơn nhiều. Chút trầy xước này chẳng đáng gì, em không nói thì anh còn chẳng có cảm giác gì nữa.”

Nhìn thấy vẻ mặt anh vẫn bình thản như không, Yến Thanh Đường biết anh không phải đang cố chịu đựng, thế nên cũng dần thả lỏng, không còn quá căng thẳng, cô hỏi với chất giọng yếu ớt: “Anh nói xem, có phải Nalati không hợp với chúng ta không?”

“Sao thế?” Túc Chinh hỏi lại.

“Chuyện rõ ràng thế còn gì.” Yến Thanh Đường lại rất nghiêm túc nói, “Lần trước ta bị thương ở chân, lần này ngươi bị thương ở tay.”

Túc Chinh nhớ lại lần trước Yến Thanh Đường ngã ngựa bị thương ở chân, nằm trong khách sạn với dáng vẻ vô cùng đáng thương, hình ảnh cô cắn chặt tay mình để chịu đau hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh không nhịn được mà bật cười: “Anh đâu có bị thương nặng như em.”

“Bị thương mà anh còn cười!” Yến Thanh Đường trừng mắt liếc anh, hai giây sau mới nhận ra, “Khoan đã, không phải anh đang cười em đấy chứ?”

….

Thế là Yến Thanh Đường cứ thuận lý thành chương mà ở lại Ili, thậm chí còn cố ý đến nhà A Á Lạp một lần nữa, dựng lều ngay bên cạnh, mỹ danh là để theo Túc Chinh ‘dưỡng thương’.

Thực ra, vết thương ngoài da của Túc Chinh đã lành từ lâu, chẳng mấy chốc đã có thể cùng cô rong ruổi khắp nơi, hai người gần như đã dạo qua toàn bộ thảo nguyên, sống những ngày tháng tựa đôi thần tiên yêu nhau.

Dưới trời xanh mây trắng, hệt những bông hoa đẹp lóa mắt người xem.

Trên thảo nguyên Chuẩn Cát Nhĩ, hoa kim liên nở rộ, thược dược dại phủ kín sườn núi hướng dương. Những đóa ‘hoa cúc vàng’ rải rác giữa thảm cỏ xanh, cây cải núi tím cũng bung nở, hòa cùng sắc xanh nhạt của đám hoa lưu ly…

Trên đồng cỏ, hoa hồng Thiên Sơn nở rộ rực rỡ như một dải lửa đỏ, A Á Lạp nói rằng loài hoa này có tên là “Lauri Kazak”, giống như những người Kazakh của họ, tự do và không ngừng di cư.

Đến tháng Sáu, cánh đồng oải hương ở thung lũng Ili cũng bắt đầu khoe sắc.

Mùa hè tại Ili chẳng khác nào một bức tranh sơn dầu khổng lồ, rực rỡ sắc màu, còn bọn họ thì hóa thành những vệt sáng mới vừa tô điểm lên bức tranh ấy, khi thì rong ruổi giữa đồng cỏ, lúc lại men theo hồ nước, khi thì leo l3n đỉnh núi, khi lại chạy bon bon trên con đường nhựa trải dài bất tận.

Họ chọn cắm trại ở Kurd, cố ý chọn một nơi hẻo lánh, cách xa dòng người tấp nập, nhưng sau vài đêm ngủ trong lều trại đã không còn cảm giác mới mẻ hứng thú như ban đầu nữa.

Sau một cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng nước sông chảy giao quyện vào một chỗ. Tân Cương chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vốn rất lớn, khiến cho ban đêm mùa hè cũng có thể lạnh đến run người.

Ban đêm, hai người chen chúc trên chiếc việt dã.

Túc Chinh uống rượu đặng sưởi ấm, Yến Thanh Đường chủ động rướn người qua, nhấp một hớp, lại không chịu được hơi cay như hoa hải đường nở rộ, say túy lúy vùi mình vào trong lòng anh, vươn tay lên vòng lấy cổ anh, nghịch ngợm ầm ĩ giành lấy rượu từ trong miệng anh, “Thử chút xem.”

Một tay Túc Chinh giữ lấy eo cô, trán nổi đầy gân xanh, nhìn cô hôn mình, tay kia nâng gáy của cô lên, nheo hai mắt lại, yết hầu khẽ lăn, âm thanh khàn khàn thuần phác, “Chậm chút nào, Thanh Đường.”

Nụ hôn này của cô, cũng là lần đầu tiên cô được nếm thử vị rượu từ thuở sinh thời, nó cay và nóng hổi, lộ ra hàm ý nguy hiểm, nhưng khi người đối diện là Túc Chinh, cô không hề do dự chút nào mà lần nữa áp sát người đến, hôn lên môi anh.

“Hình như anh dạy hư em mất rồi.” Túc Chinh hôn đáp lại cô, âm thành khàn đặc.

Mà đêm nay, Yến Thanh Đường đã định sẵn không mơ mộng, khi ngồi khóa trên người Túc Chinh, chỉ có thể cảm nhận được bão táp mưa sa bên ngoài xe, dường như kéo dài suốt đêm.

Chỉ có gió đêm hoang dã, mới nghe thấy âm thanh của họ mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com