Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ

Chương 171: Tin xấu ở Bộ Pháp thuật



Catherine rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với những nỗi muộn phiền đang bủa vây lấy mình.

Thay vì buồn bã nằm một chỗ, nó chọn cách khiến cho bản thân trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Trong quá khứ, đã từng có thời gian nó bị ám ảnh bởi việc dọn dẹp nhà cửa, có thể chà một cái bồn cầu tới sáu lần trong một ngày.

Cũng may ở Hogwarts Catherine không có thời gian rảnh rỗi để mà buồn phiền.

Chuyện trường lớp, chuyện về Đ.Q.D., chuyện luyện tập riêng của bản thân, chuyện lập kế hoạch đối phó với mụ Umbridge,... đủ thứ chuyện trên đời cuốn lấy Catherine, khiến nó rơi vào vòng xoáy bận rộn không hồi kết.

Đã hai ngày kể từ khi bài báo về việc bắt giữ Freddie Clutterbuck được phát hành, Nhật báo Tiên tri không đăng thêm bất kỳ bài viết nào có liên quan tới vụ vượt ngục nữa.

Vào tối thứ Tư, bốn đứa bạn nhận được thư hồi âm của chú Sirius từ con Ball, khiến cho Harry mừng như điên. Lá thư có nội dung ngắn gọn, nét chữ rồng bay phượng múa, dường như chú Sirius đã viết trong lúc vội vàng.

“Harry, Ron, Catherine và Hermione thân mến,

Chú và mọi người trong Hội vẫn khoẻ, các con hãy yên tâm nha.

Chú đang làm nhiệm vụ ở một nơi xa, không có đầy đủ tài liệu để tra cứu về chiếc nhẫn mà con đã nhìn thấy trong giấc mơ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chú sẽ cùng Remus tự mình tìm hiểu về chiếc nhẫn, theo như lời dặn của con, để tránh tai mắt của hắn đánh hơi được hành động của chúng ta. Chờ tin từ chú.

Harry, con nhớ chăm chỉ thực hành Bế quan Bí thuật, ăn uống đầy đủ và ngủ thật ngon mỗi tối nhé.

Ron, ba má con vẫn khoẻ. Má con muốn chú chuyển lời tới anh em tụi con rằng má con nhớ các con lắm, dặn dò Fred và George đừng khiêu khích tính nhẫn nại của mụ Umbridge.

Catherine, chú hứa sẽ luôn ưu tiên đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, con hãy yên tâm.

Hermione, nhờ con trông chừng ba đứa còn lại giúp chú. Con là người chú tin tưởng nhất đấy.

Không cần phải viết thư hồi âm, chú sẽ trở về trong tuần này hoặc tuần sau. Hẹn gặp lại các con ở làng Hogsmeade.

Chú của các con,

Sirius.”

Harry nâng niu lá thư ở trong tay, vui vẻ nói:

- Chú Sirius vẫn khoẻ, vậy là mình yên tâm rồi.

Ron xúc động không kém Harry:

- Má nói má nhớ mình. Đã lâu rồi mình không liên lạc với ba má. Tự nhiên thấy nhớ quá.

Catherine an ủi:

- Nếu muốn, bồ có thể dùng con Ball để gửi thư cho ba má của bồ.

Ron xua tay:

- Thôi không cần đâu, biết được ba má vẫn khoẻ như thế là đủ rồi. Để mụ Umbridge phát hiện ra con Ball léng phéng ở trong sân trường Hogwarts thì nhất định nó sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Catherine nghe vậy thì không nói gì thêm. Khuya đó, nó một mình rời khỏi toà lâu đài để đến ven Rừng cấm gặp con cú yêu quý của mình.

Con Ball mang đến cho Catherine tin tức chấn động.

Một tay sai dưới trướng của mụ Umbridge, người mà đáng lẽ thứ Hai vừa rồi phải có mặt ở trường Hogwarts để đảm nhiệm vị trí giáo sư môn Tiên tri học, đã bị sát hại.

Vào đầu giờ chiều ngày thứ Hai, người ta phát hiện ra xác của ông ta nằm ngay chính giữa đài phun nước tại tiền sảnh ở tầng tám của Bộ pháp thuật, vắt ngang lưng bức tượng Nhân mã, trên cánh tay trái còn có hình xăm Dấu hiệu Hắc ám.

Cảnh tượng này đã bị một số nhân viên của Bộ nhìn thấy, dẫn đến một cuộc hỗn loạn không hề nhỏ vào thời điểm ấy.

Theo điều tra ban đầu, ông ta đã bị giết vào tối ngày Chủ nhật. Khi chết, cơ thể ông ta lành lặn, không có dấu hiệu trúng độc, cũng không có bất kỳ vết thương nào. Tuy nhiên, theo các chuyên gia trong Bộ, nguyên nhân tử vong lại không phải do Lời nguyền Giết chóc. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác dẫn đến cái chết của người này.

Lúc bấy giờ Catherine mới vỡ lẽ, bảo sao mụ Umbridge lại tái mét mặt mày, vội vã rời khỏi lớp học. Chuyện động trời như vậy, đổi lại là người khác, chưa chắc đã bình tĩnh được như mụ ta. Không biết Bộ Pháp thuật đã bịt miệng nhân viên của Bộ và Nhật báo Tiên tri như thế nào để tin tức này không lọt ra ngoài.

Catherine không rõ thực hư ra sao, nhưng nó chắc chắn Voldemort sẽ không tuỳ tiện ban tặng Dấu hiệu Hắc ám lên cánh tay trái của loại người mà hắn ta khinh thường nhất, chính là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển giống như gã tay sai của mụ Umbridge. Hình xăm ấy rất có thể là đồ giả.

Chỉ với bấy nhiêu thông tin, Catherine không có cơ sở nào để đưa ra kết luận chính xác. Nó đoán rằng ngoài phe phái của Voldemort, Hội Phượng hoàng và Bộ Pháp thuật, vẫn còn một thế lực khác tồn tại.

Catherine cảm thấy mọi chuyện dần trở nên rắc rối.

Nó suy nghĩ giây lát rồi hỏi:

- Đã tìm thấy tung tích của cô Trelawney chưa?

Con Ball đáp lại vài tiếng, Catherine nghe xong thì nói:

- Tạm thời không cần tập trung tìm kiếm tung tích của cô Trelawney nữa. Đổi lại, hãy phân tán lực lượng để theo dõi hoạt động của lũ Tử thần Thực tử ở nước ngoài. Song song đó, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên trong Bộ Pháp thuật, báo cáo cho tao nếu có bất kỳ sự thay đổi nhân sự nào ở Bộ.

Con Ball kêu lên mấy tiếng như có điều muốn hỏi, Catherine lắc đầu đáp:

- Không cần quá chú ý đến cái chết của người đàn ông ấy. Đây chỉ là mở màn, sau này sẽ còn nhiều chuyện tương tự xảy ra. Đừng nhúng tay vào hành động của bọn họ, chỉ cần theo dõi sự thay đổi nhân sự ở Bộ rồi báo cáo cho tao hằng tuần là được.

Sau khi đã phân phó nhiệm vụ cho con Ball xong, Catherine đợi con cú bay đi rồi mới quay trở lại toà lâu đài.

Nếu là trước đây, Catherine sẽ tới thẳng Phòng Yêu Cầu và luyện tập pháp thuật tới sáng, thế nhưng bữa nay nó không làm như vậy. Catherine biết chắc chắn Draco Malfoy đang có mặt ở đó, và nó không hề muốn gặp Draco một chút nào.

Sáng hôm sau, Catherine đứng trước gương, nhìn quầng thâm ở hai mắt, lắc đầu thở dài, uể oải dùng pháp thuật xoá đi sự tiều tụy trên khuôn mặt. Nó đã bị mất ngủ liên tục bốn ngày, ngay cả độc dược an thần cũng không thể vỗ về nó vào giấc. Cứ đà này, chẳng mấy chốc nó sẽ hiện nguyên hình là một con nhỏ bệnh tật đầy mình cho mà xem.

Tinh thần bất ổn, ấy thế nhưng khi có mặt các bạn, Catherine không hề biểu lộ ra bất kỳ sự mệt mỏi hay chán chường nào.

Trong tiết Độc dược, Catherine đi theo các bạn lên bàn đầu ngồi, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt nghiền ngẫm của Mordred Lazarus khi nhìn mình.

Draco Malfoy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước đó mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp, tự dưng nó bị người ta phớt lờ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Nó đã gửi cho nữ sinh rất nhiều lá thư, nhưng con nhỏ không trả lời, và bây giờ con nhỏ lại tỏ ra lảng tránh mỗi khi nhìn thấy nó. Như vậy là sao?

Về phần Catherine, nó cảm thấy ngồi ở bàn đầu như vầy rất tốt, có thể tập trung hơn rất nhiều.

Hai tiết Độc dược trôi qua chậm rì rì. Gần cuối giờ, thầy Snape đi vòng quanh lớp học để kiểm tra thành phẩm của lũ học trò.

Như thường lệ, thầy Snape không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bới lông tìm vết, bắt bẻ từng lỗi nhỏ của Harry.

Vốn đã quen với điều đó, Harry không hề cảm thấy khó chịu như trước kia. Thầy Snape hỏi thì nó trả lời, không trả lời được thì nói không biết, thầy mắng thì nó nghe, thầy nói sai về nó thì nó phản bác lại, không được nữa thì chấp nhận ăn điểm 0.

Bữa nay Harry làm khá tốt. Nó trả lời trôi chảy các câu hỏi của thầy Snape, nên không bị thầy cho ăn trứng ngỗng.

Rời khỏi lớp Độc dược, Harry hăm hở nói với Ron:

- Không có thằng Lazarus ở kế bên công nhận dễ chịu thật.

Ron gật đầu tán thành:

- Bồ nói đúng. Cái thằng đấy luôn làm xong trước nhất rồi ngồi nhìn tụi mình. Ánh mắt của nó khiến mình mất tập trung kinh khủng.

Vào giờ ăn trưa, sau khi nghe ngóng tin tức từ các lớp có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sáng nay, Harry vui vẻ nói:

- Vậy là mụ Umbridge lại tiếp tục nghỉ dạy. Hy vọng mụ đi luôn cho trời quang mây tạnh.

Hermione dội cho Harry một gáo nước lạnh:

- Mụ sẽ trở về trong nay mai thôi. Mụ ta có ông Bộ trưởng chống lưng, rắc rối nào mà không giải quyết được.

Đoạn Hermione thở dài, nói tiếp:

- Mình chỉ mong mụ không về trong tối nay. Mình đã thông báo với các bạn khác rằng buổi họp Đ.Q.D. hôm nay sẽ kéo dài một tiếng rưỡi để bù cho tuần trước chúng ta nghỉ họp, rất may là mọi người đều đã đồng ý.

Harry tự tin nói:

- Bồ đừng quá lo lắng, dù mụ ta có về thì cũng đừng hòng bắt được tụi mình. Mình và Ron đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi.

- Được vậy thì tốt. - Hermione nói. - Tụi mình di chuyển cẩn thận, tránh chỗ đông người thì sẽ ít gây chú ý.

Chợt Harry nghĩ tới một vấn đề, nó hỏi:

- Nếu có ai hỏi về vụ vượt ngục thì tụi mình nên trả lời như thế nào?

Catherine nói:

- Theo mình, Đ.Q.D. chỉ cần tập trung vào việc tập luyện pháp thuật, không nên thảo luận về những vấn đề chưa rõ thực hư. Nếu có ai hỏi hoặc muốn thảo luận về vụ vượt ngục, cứ trả lời không biết là được.

Ron khó hiểu hỏi:

- Tại sao? Mọi người cần biết chủ mưu của vụ vượt ngục là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Catherine ôn tồn giải thích:

- Bồ có bằng chứng không? Tụi mình hoàn toàn không có bằng chứng về điều đó, và sẽ rất khó để thuyết phục tất cả thành viên của Đ.Q.D. tin vào câu chuyện của tụi mình. Vậy thì chi bằng không nói gì hết, tập trung học thực hành cho tốt là được.

Sự trốn thoát quy mô lớn của các tù nhân là minh chứng rõ ràng và không thể chối cãi về hệ thống quản lý giám ngục tệ hại của Bộ. Từ chuyện của Harry hồi hè đến vụ vượt ngục lần này, ai biết suy nghĩ đều sẽ hiểu vấn đề nằm ở đâu. Tụi mình không cần cố chứng minh điều gì, để các bạn ấy tự tìm ra câu trả lời sẽ tốt hơn.

Catherine vừa dứt lời, Hermione liền lên tiếng ủng hộ quan điểm của nhỏ bạn:

- Mình cũng nghĩ như Catherine. Tụi mình sẽ lên tiếng về những vấn đề tụi mình nắm rõ và có bằng chứng. Vụ vượt ngục này tụi mình không phải người trong cuộc, tốt nhất không nên bày tỏ quan điểm, tránh gây hoang mang không đáng có. Ron, bồ đừng quên rằng không phải tất cả các thành viên trong Đ.Q.D. đều một lòng hướng về sự thật, hướng về mục tiêu chống lại mụ Umbridge và sự áp đặt vô lý của Bộ lên trường Hogwarts.

Ron với Harry lắng nghe rất chăm chú. Sau khi hiểu ra vấn đề, Ron nói:

- Vậy nghe theo hai bồ.

Sau bữa trưa, bốn đứa như mọi khi đi tới thư viện, tranh thủ giải quyết một phần bài tập trong giờ nghỉ trưa.

Đến trước cửa thư viện thì đột nhiên Catherine ôm bụng kêu đau:

- Không biết ăn trúng cái gì không hạp bụng nữa. Mình đi vệ sinh một lát, mấy bồ cứ đi trước đi, đừng chờ mình.

Hermione quan tâm hỏi:

- Bồ có cần mình đi với bồ không?

Catherine khoát tay nói:

- Không cần đâu. Mình không sao. Bồ với Harry và Ron cứ vào trước đi.

Nói rồi Catherine ôm bụng chạy một mạch tới khu nhà vệ sinh ở ngã rẽ cuối hành lang tầng một.

Rầm!

Do chạy quá nhanh, lại không chú ý nhìn đường, tới khúc cua, vì không làm chủ được tốc độ, Catherine cứ thế tông sầm vào người đi ngược chiều. Hậu quả là nó té lăn quay trên sàn, còn người kia thì vẫn đứng vững như bàn thạch.

“Đau quá! Đây là bê tông cốt thép chứ đâu phải cơ thể người!” Catherine ai oán nhủ thầm, sau đó cơn buồn nôn dâng lên tới miệng khiến nó tối tăm mặt mày, vội đứng dậy ù té chạy vào nhà vệ sinh.

Năm phút sau, Catherine mặt mày tái nhợt rời khỏi nhà vệ sinh. Hình như cơ thể nó đã bắt đầu kháng thuốc, quá trình này diễn ra nhanh hơn nó nghĩ.

- Cần tôi giúp gì không?

Không cần quay lưng lại Catherine vẫn biết giọng nói đó là của Mordred Lazarus.

Catherine thở dài. Nó không tin lúc nãy nó tông trúng Mordred là sự trùng hợp. Nó ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, cẩn thận hỏi:

- Bạn không sợ thứ đấy đang rình mò nghe lén đâu đó quanh đây à?

Khoé miệng Mordred Lazarus khẽ nhếch lên, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Bạn sợ sao?

Catherine trả lời tỉnh bơ:

- Dĩ nhiên là sợ rồi. Chẳng lẽ bạn lại không sợ?

Mordred Lazarus rất không khách khí vạch trần lời nói dối của Catherine:

- Nhìn mặt bạn chẳng có chút gì là sợ hãi.

Mordred Lazarus nói xong câu đó thì xoè tay đưa tới trước mặt Catherine. Một lọ thuỷ tinh tối màu, nhỏ xíu bỗng hiện ra, nằm gọn trên ngón trỏ của cậu ta.

- Lần này không được từ chối tôi nữa đâu đấy nhé.

Catherine không nhận lấy thứ trong tay Mordred Lazarus, nó nghi hoặc hỏi:

- Tại sao bạn lại giúp tôi? Bạn muốn gì ở tôi?

Mordred Lazarus phẩy tay một cái, lọ thuỷ tinh bay tới trước mặt Catherine, lơ lửng giữa không trung. Cậu ta không trả lời câu hỏi của nó, ánh mắt trở nên xa xăm:

- Mấy trăm năm trước từng có một gia tộc nổi tiếng với việc chế tạo bùa hộ mạng, giúp người sở hữu nó bất khả chiến bại trong mọi trận đấu tay đôi.

Mordred Lazarus nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt thay đổi, trở nên nghiêm túc đến không ngờ. Cậu ta chậm rãi nói:

- Nhưng mấy ai biết, để có được sức mạnh ấy, bọn họ đã đánh đổi rất nhiều. Đó là một gia tộc bị nguyền rủa.

- Vậy thì liên quan gì tới tôi? - Catherine lạnh lùng hỏi.

Mordred Lazarus không trả lời mà chỉ thở dài, chậc lưỡi nói:

- Bọn họ có thể cứu mạng người khác nhưng lại không thể tự cứu lấy chính mình. Thật đáng thương.

Catherine không quan tâm tới cái gia tộc bất hạnh gì gì đó trong lời kể của Mordred Lazarus. Nó như cũ không nhận đồ từ cậu ta, kiên định nói:

- Mặc dù hiện tại chúng ta đang tạm thời bắt tay làm đồng minh với nhau, tôi vẫn thích tự giải quyết vấn đề của mình hơn. Cảm ơn ý tốt của bạn, nhưng tôi không cần.

Mordred Lazarus nhướng mày nhìn Catherine, im lặng vài giây, cậu ta nhún vai đáp:

- Được thôi. Tuỳ bạn.