Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ

Chương 174: Sự trở lại của Dolores Umbridge



Catherine mang theo tâm sự trở về phòng ngủ nữ. Lúc này đã là năm giờ sáng, các bạn của nó vẫn còn đang say giấc nồng. Nó tắm rửa vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo chỉnh tề ôm cặp đi xuống phòng sinh hoạt chung ôn bài. Mười lăm phút sau Hermione có mặt, thế là cả hai đứa bắt đầu ngồi khảo bài cho nhau.

Đang dò bài, sực nhớ tới lời Mordred Lazarus đã nói về một gia tộc kỳ lạ nào đó, Catherine hỏi bạn:

- Năm ngoái, lúc chú Sirius cho mình chiếc kẹp tóc, bồ có nhắc đến một gia tộc nổi tiếng với khả năng chế tạo bùa hộ mệnh mạnh mẽ, bồ có nhớ gia tộc ấy tên gì không?

Hermione nghe hỏi thì tỏ ra ngạc nhiên, nó thắc mắc:

- Khoan đã, bồ đừng nói bồ không biết gia tộc đó nha?

Catherine không hiểu ý bạn, hỏi ngược lại:

- Tại sao mình phải biết về gia tộc ấy?

Dường như Hermione cảm thấy khó tin trước câu trả lời của Catherine, con nhỏ ôm đầu kêu to:

- Merlin ơi, người khác không biết thì không sao, bồ nghiên cứu về bùa hộ mệnh lâu như vậy, bồ hẳn phải biết tới gia tộc Morsalas chứ? Bọn họ là bậc thầy trong việc làm ra những đồ vật pháp thuật có khả năng phòng ngự tuyệt vời.

Catherine bối rối nhìn Hermione, tỏ vẻ nó thật sự chưa đọc qua tài liệu nào nhắc tới dòng họ này. Nó hỏi:

- Đó là gia tộc như thế nào?

Hermione im lặng suy nghĩ giây lát, sau đó trả lời:

- Cụ thể ra sao thì mình không biết rõ. Cuốn Hưng thịnh và Lụn bại, một cuốn sách viết về những gia tộc phù thủy lâu đời từng tồn tại ở Anh, đã có vài dòng viết về dòng họ Morsalas. Khoảng bốn trăm năm trước, gia tộc này đột nhiên xuất hiện ở Anh. Bọn họ bí ẩn và kín tiếng, nổi lên nhờ vào khả năng chế tạo bùa hộ mệnh siêu phàm, chống lại tất cả các loại pháp thuật gây hại tới người sở hữu nó, bao gồm cả Lời nguyền Giết chóc.

Vì quá tài giỏi, gia tộc ấy bị nhiều thế lực khác thèm muốn và xâu xé, không những vậy, bọn họ còn có rất nhiều kẻ thù, bị đuổi cùng giết tận trong gần một trăm năm. Khoảng ba trăm năm trước, toàn bộ các thành viên của gia tộc đó đều đã biến mất chỉ sau một đêm, không rõ sống chết. Sách chỉ viết có thế. Gia tộc này xuất hiện đột ngột mà biến mất cũng đột ngột.

Hermione kể xong thì dừng lại. Con nhỏ nhìn Catherine bằng ánh mắt tò mò:

- Sao tự nhiên bồ lại hỏi mình chuyện này?

Catherine bịa đại ra một lý do:

- Bất chợt mình nhớ tới nên mình hỏi vậy thôi. Bồ cũng biết là mình đang nghiên cứu về bùa hộ mệnh mà, nhưng lạ thay, mình chưa bao giờ đọc được bất kỳ thông tin nào về gia tộc giống gia tộc mà bồ đã đề cập đến ở trong các tài liệu mình có được. Nếu biết được chính xác họ đã làm cách nào để chế tạo ra những lá bùa mạnh mẽ như vậy thì hay biết mấy.

Hermione lắc đầu, đáp:

- Khó lắm. Nếu dễ bắt chước, dễ học lỏm được thì kỹ thuật làm bùa của gia tộc Morsalas đâu có bị thất truyền tới tận bây giờ.

- Bồ nói cũng có lý. - Catherine đáp lấy lệ, trong lòng càng thêm bứt rứt không yên.

Không muốn tiếp tục bàn về chuyện này, Catherine quyết định đổi chủ đề:

- Bồ có tin tức gì từ Rita Skeeter chưa?

Hermione cau mày, buồn bực đáp:

- Ả vẫn chưa liên lạc lại với mình. Mong là ả không trốn.

Catherine không lo Rita Skeeter bỏ trốn. Nó nắm trong tay bằng chứng có thể huỷ hoại sự nghiệp và cuộc đời ả, đồng thời cũng hứa hẹn cho ả cơ hội để trở thành ngôi sao sáng chói nhất trong làng săn tin. Nếu ả có đầu óc, ả sẽ biết phải làm như thế nào.

- Tình hình trong Bộ lúc này xem ra rất rối ren, có lẽ ả ta đang bận rộn săn tin. Bồ chờ thêm một tuần nữa xem sao. Mình tin ả sẽ liên lạc lại với bồ sau khi đã săn đủ tin tức. Ả đã ký bản giao kèo pháp thuật với bồ, rằng chỉ được phép cung cấp tin tức cho bồ, ả sẽ không thể tuỳ tiện viết bài cho bất kỳ tờ báo nào khác. Bồ không cần phải lo lắng.

Hermione thở dài, nhún vai nói:

- Mong là ả không bị tóm.

Cả ngày hôm đó không thấy mụ Umbridge trở về trường. Harry khấp khởi mừng thầm, nói với các bạn:

- Có lẽ mụ đã gặp rắc rối lớn. Hy vọng rắc rối này đủ to để mụ không bao giờ quay về Hogwarts nữa.

Thế nhưng Harry không vui mừng được quá lâu. Vừa bước vào Đại Sảnh Đường để ăn tối, nó đã thấy mụ Umbridge ngồi chễm chệ ở dãy bàn ăn giáo viên, mặt mày u ám, hai mắt trừng to như muốn lồi ra, miệng mím chặt đầy vẻ hằn học. Cả người mụ ta toát ra áp suất thấp, khiến không một ai muốn ở gần, ngay cả các thầy cô khác cũng ngồi cách mụ một khoảng khá xa.

Harry thì thầm với ba đứa bạn:

- Mấy bồ có thấy gì lạ không?

Ron gật đầu, kêu khẽ:

- Thấy rất rõ ràng luôn. Bữa nay mụ ta không mặc đồ màu hồng!

Hermione có dự cảm không lành, nó kéo các bạn đi đến dãy bàn ăn nhà Gryffindor, ếm bùa lên xung quanh rồi nói:

- Đừng nhìn mụ ta nữa, trông mụ ta như thể sẽ ra tay với bất kỳ đứa nào dám nhìn mụ.

Harry mạnh dạn suy đoán:

- Có lẽ mụ đã mất kiên nhẫn và muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Mình đoán ông Fudge đã gửi thư triệu tập mụ về Bộ để khiển trách và cùng bàn bạc kế hoạch đối phó với cụ Dumbledore.

Hermione nghe xong thì bĩu môi, phản bác ngay:

- Bồ làm ơn suy nghĩ mạch lạc giùm mình cái. Bọn họ chỉ cần thông qua lò sưởi để trò chuyện, đâu nhất thiết phải gặp trực tiếp, lại còn đi hẳn mấy ngày. Mình đoán ở Bộ đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, buộc mụ Umbridge phải về Bộ để giải quyết.

- Nếu xảy ra chuyện thì Nhật báo Tiên tri đã đăng rồi. - Ron nói. - Huống hồ, nếu thật sự có chuyện lớn, không sớm thì muộn tụi mình sẽ biết, không cần đoán già đoán non.

Harry thấy Catherine im lặng thì quay sang hỏi bạn:

- Bồ nghĩ sao về chuyện này?

Catherine nuốt miếng thịt trong miệng xuống, uống một hớp nước rồi thong thả đáp:

- Mình cũng nghĩ giống Ron. Mụ Umbridge sẽ không ngồi yên, mình đoán mụ sẽ hành động trong nay mai. Việc tụi mình cần làm ngay bây giờ là nâng cao cảnh giác, không để mụ nắm thóp, không để mụ đạt được mục đích.

Không ngoài dự đoán của bốn đứa, mụ Umbridge vừa trở về trường liền lập tức hành động.

Đạo luật Giáo dục số Hai mươi tám được ban hành ngay trong tối hôm đó. Ngoài nội dung giảng dạy được quy định bởi Bộ Pháp thuật, giáo viên không được phép cung cấp cho học sinh bất cứ thông tin nào ngoài lề. Nghiêm cấm giáo viên trò chuyện với học sinh về chủ đề không liên quan đến môn học.

Chiều hôm sau, Đạo luật Giáo dục số Hai mươi chín được ban hành. Học sinh không được phép thảo luận về các chủ đề không liên quan đến nội dung học tập, kể cả trên lớp hay bên ngoài lớp học. Nghiêm cấm nói chuyện riêng trong giờ học với bất kỳ lý do gì.

Chưa dừng lại ở đó, hai ngày sau, Đạo luật Giáo dục số Ba mươi được ban hành. Mụ Umbridge tuyên bố thành lập Đội kiểm soát trật tự ở bên trong trường Hogwarts.

Các thành viên trong Đội kiểm soát trật tự đều có quyền trừ điểm học sinh vi phạm nội quy nhà trường, cho dù đó là Huynh trưởng hay Thủ lĩnh Nam sinh. Đặc biệt, nếu vi phạm một trong những nội dung thuộc các Đạo luật Giáo dục được ban hành từ đầu năm tới giờ, học sinh sẽ bị xử lý kỷ luật bằng hình thức cấm túc cảnh cáo. Trường hợp vi phạm quá ba lần hoặc phạm lỗi nghiêm trọng sẽ bị đuổi học vĩnh viễn.

Sau Đạo luật Giáo dục số Ba mươi, chỉ trong vòng hai tuần cuối tháng Một, đã có hơn mười Đạo luật Giáo dục mới được ban hành. Nổi bật nhất chính là Đạo luật Giáo dục số Bốn mươi bốn.

Nội dung của đạo luật này khiến cho toàn thể học sinh trong trường Hogwarts rơi vào trạng thái hoang mang, lo lắng. Mỗi tuần, tất cả các môn học phải có ít nhất một bài kiểm tra kiến thức tổng quát về lý thuyết và thực hành.

Đấy không phải là tất cả, cơn ác mộng thật sự nằm ở phía sau. Chỉ cần một trong các bài kiểm tra của môn học bất kỳ không đạt yêu cầu, ngay lập tức học sinh đó sẽ bị đuổi học vĩnh viễn. Đáng sợ thay, người ra quyết định đi hay ở cho mỗi học sinh lại không phải Hiệu trưởng mà chính là mụ Umbridge.

Đọc xong nội dung Đạo luật Giáo dục số Bốn mươi bốn, Harry nghiến răng nói:

- Mụ già độc ác!

Hermione tỏ ra bình tĩnh hơn các bạn của mình, nhún vai nói:

- Xem ra mụ ta không muốn tụi mình có thời gian rảnh để làm chuyện khác. Thật thâm hiểm.

Catherine gật đầu tán thành với Hermione:

- Bình thường môn Thiên văn học chỉ thực hành quan sát ngoài trời một lần mỗi tháng khi trời trong, nhưng bây giờ mụ Umbridge lại muốn mỗi tuần kiểm tra thực hành một lần. Chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới việc sắp xếp lịch họp Đ.Q.D. của tụi mình. Hermione nói đúng, có lẽ mụ ta muốn ngăn chặn mọi khả năng tụ tập có thể xảy ra của học sinh sau giờ học.

Ron đọc dòng cuối của Đạo luật Giáo dục số Bốn mươi bốn, chậc lưỡi nói:

- Mụ ta càng ngày càng lắm chiêu trò. Không hiểu sao cụ Dumbledore lại để cho mụ lộng hành như thế.

Ba đứa còn lại nghe vậy đồng loạt lắc đầu thở dài. Tụi nó thật sự không hiểu tại sao cụ Dumbledore lại chẳng có chút động thái phản đối nào trước sự nhúng tay quá đà của Bộ Pháp thuật vào trường Hogwarts.

Đối mặt với khó khăn, bốn đứa quyết định giải quyết vấn đề từng chút một, việc nào dễ thì làm trước.

Ngay trong tối đó, Catherine soạn ra một bản kế hoạch luyện tập pháp thuật mới cho Đ.Q.D., hướng dẫn mọi người tự thực hành sử dụng pháp thuật ngay cả khi không đến Phòng Yêu Cầu.

Harry, Ron và Hermione đối mặt với thách thức lớn hơn, chính là Đội kiểm soát trật tự.

Sau một tuần triển khai, Đội kiểm soát trật tự đã có tổng cộng mười bốn thành viên, trong đó, mười hai đứa thuộc nhà Slytherin, hai đứa còn lại thuộc nhà Ravenclaw và Hufflepuff.

Hermione thấy tình hình không ổn, quyết định nhà Gryffindor cũng phải có ít nhất một thành viên trong Đội kiểm soát trật tự để đảm bảo tính công bằng trong việc xử phạt. Đáng buồn thay, mụ Umbridge là người trực tiếp đứng ra tuyển chọn thành viên, dĩ nhiên nhà Gryffindor không có ai thành công qua ải của mụ.

- Có lẽ lão Fudge đã ra tối hậu thư cho mụ Umbridge, buộc mụ phải nhanh chóng thành công trong việc kiểm soát trường Hogwarts. Lão ta đã mất kiên nhẫn.

Hermione rút ra kết luận như vậy sau khi quan sát sự thay đổi của mụ Umbridge trong thời gian vừa qua.

- Mụ Umbridge đang ngày càng trở nên quyết liệt hơn. Chẳng mấy chốc chỗ này sẽ trở thành nhà tù. - Hermione rút ra kết luận.

Cả trường Hogwarts hiện tại đang bị bao phủ trong bầu không khí u ám nhất từ trước đến nay. Tất cả học trò đều bất mãn nhưng đa phần chẳng ai dám làm gì, ngoại trừ vài đứa to gan lớn mật. Tiên phong trong số đó là cặp sinh đôi nhà Weasley. Họ là những học trò đầu tiên dám công khai đứng lên tuyên chiến với mụ Umbridge.

Hai anh cũng không làm gì quá đáng. Cứ đến tiết của mụ Umbridge là hai anh lại ngậm chặt miệng, ngồi nghiêm túc chơi bắn bi bằng những quả bom phân mini do hai anh tự chế hoặc đốt pháo hoa cho nó nổ xì xèo ở cuối lớp.

Khi bị mụ Umbridge bắt phạt, anh George đã nói:

- Cô Umbridge yêu dấu, công bằng mà nói, cô không có quyền yêu cầu tụi em dừng trò này lại, vì nó đâu có liên quan đến nội dung giảng dạy của cô.

Sau đó anh Fred bổ sung:

- Tụi em đã chơi trong im lặng, không nói chuyện riêng và không làm ảnh hưởng tới các bạn khác.

Lúc này cả lớp đều đồng lòng gật đầu với Fred, biểu thị bọn họ không hề bị làm phiền bởi mùi hôi thối của những quả bom phân mini hay tiếng nổ lách tách của pháo hoa.

Khuôn mặt chè bè của mụ Umbridge từ trắng chuyển sang xanh, sau đó là đỏ bừng lên vì tức giận, huyết áp tăng vọt, mụ ta không thốt nên lời.

Ngay sau khi lấy lại bình tĩnh, mụ Umbridge bổ sung một điều khoản vào danh sách các đặc quyền của mụ ta: Thanh tra Tối cao Dolores Umbridge có quyền xử phạt bất kỳ ai mà bà ấy cho rằng đáng bị phạt, không cần thông qua bất kỳ Hội đồng Kỷ luật nào. Lời nói của Thanh tra Tối cao là lời nói cuối cùng, bắt buộc phải tuân theo.

Song song đó, Đạo luật Giáo dục số Bốn mươi lăm cũng ra đời, nghiêm cấm học sinh mang đến lớp bất kỳ món đồ nào không phục vụ cho mục đích học tập. Đồng thời đạo luật này cũng nghiêm cấm học sinh làm chuyện riêng trong giờ học.

Đạo luật Giáo dục số Bốn mươi sáu ra đời ngay sau đấy, quy định khi giáo viên giảng bài, học sinh phải ngồi ngay ngắn, hai tay khoanh lại đặt lên bàn, không được quay sang trái phải, mắt nhìn thẳng, im lặng lắng nghe. Học sinh chỉ được sử dụng dụng cụ học tập như viết lông ngỗng, thước kẻ, giấy da, lọ mực,... khi được giáo viên yêu cầu chép bài.

Bất kỳ ai vi phạm hai đạo luật trên đều sẽ bị cấm túc, nếu tái phạm sẽ bị đuổi học.

Cặp sinh đôi là những người đầu tiên bị mụ Umbridge cấm túc, không những thế, hai anh còn bị mụ ta ra lệnh cấm túc hẳn một tuần lễ.

Bổn cũ soạn lại, mụ Umbridge bắt cặp sinh đôi chép phạt câu “Tôi sẽ không tái phạm. Tôi sẽ luôn tôn trọng giáo sư Umbridge.” cho đến khi nào thấm thía thì thôi.

Điều khiến mụ ta không ngờ nhất chính là hình phạt này hoàn toàn không có tác dụng với cặp sinh đôi. Bọn họ không đau đớn, không nhăn nhó, mu bàn tay không rỉ máu. Bọn họ chép tới nửa đêm, hao hết mấy cuộn giấy da nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Tới một giờ sáng, hai anh bị mụ Umbridge đuổi về.

Cả ngày hôm đó không ai nhìn thấy mụ Umbridge. Mụ ta không đến lớp, cũng không xuống Đại Sảnh Đường ăn. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với mụ ta, trừ một người.

Catherine mỉm cười phơi phới, nhẹ xoa mu bàn tay, thầm nghĩ với cái trán in hằn dòng chữ kia, mụ Umbridge dám ra ngoài mới lạ. Nó chịu đau một tuần lễ đâu phải chỉ để cho vui.

Về phần mụ Umbridge, mụ ta đã nghi ngờ cặp sinh đôi nhà Weasley giở trò với mấy cây viết yêu dấu của mụ, nhưng mụ không có bằng chứng. Sau nhiều lần kiểm tra mà không tìm ra được nguyên nhân, mụ Umbridge chỉ đành ngậm ngùi cấm cặp sinh đôi Fred và George có mặt trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho đến khi hai anh công khai cúi đầu xin lỗi mụ trước toàn trường, đồng thời nhận toàn bộ trách nhiệm cho mớ hỗn độn mà hai anh đã gây ra suốt mấy ngày qua.

Biết được chuyện này bốn đứa nhóm Harry đã vô cùng tức giận. Không chỉ riêng bốn đứa tụi nó mà toàn bộ học sinh nhà Gryffindor đều rất phẫn nộ, nhất là khi Đội kiểm soát trật tự dưới sự bảo kê của mụ Umbridge càng ngày càng lộng quyền.

Trừ nhà Slytherin, trong ba nhà còn lại, nhà Gryffindor bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Mỗi lần đi ngang chiếc đồng hồ cát ghi điểm của nhà mình, tụi học sinh Gryffindor lại đau khổ che mặt chạy qua thật nhanh. Nhà Gryffindor đã không còn một điểm nào để trừ kể từ khi Đạo luật Giáo dục số Ba mươi được ban hành.

- Họ không thể làm như vậy! Họ không được phép làm như vậy!

Hermione đã kêu lên đầy phẫn nộ khi tận mắt chứng kiến hai thành viên trong Đội kiểm soát trật tự trừ điểm một đứa học sinh năm nhất nhà Gryffindor, chỉ vì thằng bé này không giao nộp thứ đang đeo trên cổ cho bọn chúng.

Phù thủy sinh năm nhất thì có thể cao được bao nhiêu, mạnh được bao nhiêu so với hai thằng đô con năm thứ sáu, thứ bảy? Dẫu vậy nó vẫn cương quyết bảo vệ sợi dây đang đeo trên cổ, bộ dáng thà chết chứ không để mất của.

- Đây là quà mẹ em tặng em. Các anh không có quyền cướp nó.

- Trong khi tao còn đang nói chuyện tử tế thì mày nên biết điều giao ra đây! - Graham Montague gầm gừ ra lệnh.

- Mày đâu có muốn đi thẳng về ngang, phải không nhóc? - Cassius Warrington giở giọng hăm doạ.

Harry nhìn thấy cảnh này thì nhịn không nổi, muốn xông lên nhưng bị Catherine cản lại:

- Đừng nóng. Bây giờ mà bồ nhào ra thì dám cá là tụi nó sẽ kiếm cớ giải bồ lên văn phòng của mụ Umbridge ngay.

Đúng lúc này Warrington vươn tay về phía thằng nhóc năm nhất định nắm áo nhấc bổng thằng nhỏ lên cao. Bất thình lình, một tia sáng loé lên, phóng thẳng vào bàn tay của Warrington, khiến bàn tay nó bỗng chốc cháy đen như que củi, khói bốc lên từng cuộn.

Warrington rụt tay về, gương mặt biến dạng vì đau đớn, miệng kêu lên thất thanh:

- Đau quá! Mẹ nó! Là đứa nào làm?

- Là tôi làm đấy. Bạn có ý kiến gì sao?

Mordred Lazarus điềm tĩnh lên tiếng, nụ cười khinh miệt ở trên môi thể hiện rõ thái độ của cậu ta đối với người trước mặt.

Bốn đứa Harry ngơ ngác nhìn nhau, không biết tên này có mặt ở đây từ lúc nào mà tụi nó chẳng hay biết gì cả.

Warrington thấy đó là Mordred Lazarus thì thoáng do dự, nhưng nhìn xuống bàn tay cháy đen bốc khói của mình, nó liền nổi khùng lên, rút đũa phép phóng thần chú về phía Mordred.

- Đi chết đi thằng chó!

Mordred Lazarus không hề né tránh, chỉ đơn giản phất tay một cái đã đánh tan bùa Choáng của Warrington. Cậu ta giải thoát thằng nhóc năm nhất ra khỏi sự khống chế của Montague, chỉ trong nháy mắt hạ đo ván cả hai thằng du côn ấy, đè bẹp bọn chúng nằm dưới chân mình.

Harry và Ron há hốc mồm nhìn một màn này, còn ánh mắt của Hermione thì không giấu nổi sự ngưỡng mộ, miệng không ngừng xuýt xoa khen ngợi:

- Giỏi quá! Ngầu quá đi!

Ron bĩu môi nói:

- Có gì mà ngầu? Chuyện này ai chẳng làm được.

Lúc này ở phía bên kia, Warrington và Montage đang bị Mordred Lazarus khống chế. Cậu ta mỉm cười nói với thằng nhóc năm nhất:

- Giữ sợi dây chuyền ấy cho thật cẩn thận, không phải lúc nào cũng có được đồ tốt để làm của đâu.

Nhóc năm nhất lí nhí đáp:

- Cảm… cảm ơn anh.

- Đi đi. - Mordred Lazarus phất tay nói, thái độ quay ngoắt 180 độ, trở nên lạnh lùng khó gần, khiến thằng nhóc thấy sợ, co giò chạy biến.

Đợi nhóc năm nhất đi xa, Mordred cúi xuống nhìn Warrington và Montage đang nằm rên rỉ trên sàn nhà, nheo mắt hỏi:

- Không đi? Muốn ăn vạ?

- Mày!... Mày!... Mày đợi đấy!

Warrington lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu, nói xong liền vội vã kéo Montague đứng dậy bỏ đi. Chưa kịp đi được bao xa, bỗng nhiên cả người bọn chúng cứng đờ, sau đó lần lượt ngã gục xuống đất như hai khúc gỗ.

Mordred Lazarus nhẹ nhàng tiến đến chỗ hai thằng đấy, ngồi xuống thì thầm điều gì đó vào tai chúng.

Không biết cậu ta đã nói gì, chỉ thấy khi cậu ta đứng dậy bỏ đi thì Warrington và Montague vẫn còn nằm ngây người trên sàn nhà lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang khiếp đảm.

Harry hỏi các bạn:

- Mấy bồ nghĩ Lazarus đã nói gì với tụi nó?

Ron suy đoán:

- Có thể là một lời đe doạ.

Hermione khẳng định:

- Chắc chắn cậu ta đã nắm được điểm yếu của hai thằng đấy.

Catherine nhìn đồng hồ, giục:

- Mau đi thôi! Tụi mình sắp trễ rồi. Mình không muốn bỏ lỡ buổi bốc thăm đâu.

Ba đứa còn lại giật mình, không ngờ chỉ mới đứng hóng chuyện có chút xíu mà thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy.

Cũng may khi bốn đứa vào lớp thì buổi bốc thăm vẫn chưa diễn ra.

Mấy phút sau, tiếng chuông vang lên, thầy Snape bước vào lớp với khuôn mặt khó đăm đăm như mọi ngày. Thầy phất nhẹ đũa phép, một hộp gỗ hình vuông to bằng một gang bàn tay xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.

- Tuần này sẽ là bài kiểm tra nhóm. Những ai có lá thăm giống nhau sẽ ghép cặp với nhau. Các trò có một phút để bốc thăm.

Cả lớp không ai nói với ai, đồng loạt rút đũa phép ra phóng thần chú vô hộp gỗ.

Một tia sáng đủ sắc màu loé lên bao trùm toàn bộ không gian u tối của căn hầm, chớp mắt một cái, vị trí chỗ ngồi của tụi học trò đã bị thay đổi.

- Chúng ta thật có duyên.

Catherine không mấy bất ngờ khi thấy người ở bên cạnh mình là Mordred, nó đã chung nhóm với cậu ta hai tuần liên tiếp rồi, và nó khá chắc chắn đây không phải sự trùng hợp, dù nó không biết cậu ta làm điều đó bằng cách nào. Catherine nhìn quanh tìm các bạn, thấy Hermione và Ron ghép cặp chung với Lavender và Neville thì thở phào nhẹ nhõm.

Trái với các bạn, Harry không được may mắn cho lắm. Nó bị ghép cặp chung với đứa nó ghét nhất, Draco Malfoy.

Harry lầm bầm ở trong miệng, không hề che giấu sự chán ghét của mình với Draco Malfoy:

- Thật xui xẻo!

Draco Malfoy không hề chịu thua kém, vừa nghe Harry nói như thế nó ngay lập tức đáp trả lại bằng ánh mắt khinh bỉ:

- Chắc tao hên! Cạn phước lắm mới chung nhóm với mày đó, Đầu Thẹo à.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com