Lúc này, bệ hạ cất tiếng, hướng về phía Trung Nghĩa Bá:
"Nghe nói, ngươi muốn ám sát trẫm?"
Trung Nghĩa Bá lập tức quỳ rạp xuống, miệng không ngừng kêu oan:
"Thần không dám! Thần một lòng trung thành với bệ hạ!"
"Ồ? Nhưng thích khách ngươi phái đi lại khai rằng—
"Tối nay, không ai trong phủ Tống gia có thể sống sót rời khỏi đây."
“Trùng hợp thay, tối nay trẫm lại đang ở đây làm khách.
“Vậy chẳng phải trẫm cũng phải nằm trên cáng mà khiêng ra ngoài sao?"
Trung Nghĩa Bá hốt hoảng, tiếp tục kêu oan:
"Oan uổng quá, bệ hạ! Vi thần bị oan! Vi thần chưa từng phái bất kỳ thích khách nào cả!"
Bệ hạ khẽ "Ồ" một tiếng, nhàn nhạt đáp:
"Vậy à? Nếu thế thì… bỏ qua chuyện này đi."
Ta và phụ thân trố mắt nhìn nhau.
Chuyện động trời như vậy, nói bỏ qua là bỏ qua sao?!
Bệ hạ lại cất giọng, ung dung hỏi tiếp:
"Ta còn nghe nói, con gái của ngươi đã mua sát thủ g.i.ế.c tiểu thư Tống gia. Chẳng lẽ chuyện này cũng là giả? Vậy trẫm phải điều tra kỹ càng mới được."
Trung Nghĩa Bá vừa nghe thấy, lập tức biến sắc.
Rõ ràng, bệ hạ nhất định phải khiến ông ta nhận tội.
Nếu so với mạng sống của toàn bộ gia tộc hơn hai trăm mười ba người, bỏ đi một đứa con gái thì không đáng kể.
Ông ta vội vàng nhận tội:
"Bẩm bệ hạ, chuyện này vi thần cũng là ngày trước nghe Tống lão gia làm ầm ĩ mới biết. Vi thần đã phái người răn dạy nghiêm khắc tiểu nữ. May mắn thay, Tống tiểu thư không gặp nguy hiểm, nếu không, vi thần có c.h.ế.t một trăm lần cũng khó chuộc tội!"
Bệ hạ nhướng mày, giọng bình thản:
"Vậy ngươi thừa nhận rồi."
Trung Nghĩa Bá gật đầu như giã tỏi:
"Tiểu nữ tính tình hồ đồ, may mắn chưa gây thành đại họa."
Bệ hạ khẽ cười, thản nhiên bổ sung:
"À đúng rồi, quên không nói với ngươi— Tống tiểu thư vừa mới gật đầu đồng ý hôn sự. Hiện tại nàng ấy đã là… Hiền Vương phi."
"Lưu công công, truyền chỉ đến các phủ: phủ Trung Nghĩa Bá coi thường hoàng gia, dung túng con gái mưu hại Hiền Vương phi, toàn gia lưu đày đến Lĩnh Nam, không có thánh chỉ, vĩnh viễn không được hồi kinh.
“Thương Di Ninh—ban tự tận.(tự tử)
"Từ gia biết rõ nhưng không báo, dung túng kẻ ác, bị xem là đồng phạm. Tước bỏ quan chức của Từ gia phụ tử, trục xuất về nguyên quán, vĩnh viễn không được vào kinh."
Phụ thân kinh hãi, quay sang nhìn ta:
"Con… con đồng ý hôn sự rồi sao?!"
Ta cau mày, khẽ nhắm mắt:
"Phụ thân đại nhân, từ lúc nãy đến giờ con luôn ở bên người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thị vệ của bệ hạ lôi Trung Nghĩa Bá ra ngoài, ông ta vẫn hét lên kêu oan không ngừng.
Bệ hạ không để ý đến ông ta nữa, xoay người lại, kéo phụ thân ngồi xuống, vui vẻ nói:
"Tống bá phụ, trẫm vốn đã sớm chướng mắt Trung Nghĩa Bá. Lão ta dựa vào thân phận lão thần tiền triều mà tích lũy bạc vạn, bất cứ ai trong triều có chút bất đồng ý kiến liền bị hắn tìm cách hãm hại. Khổ nỗi, bao năm nay, trẫm vẫn chưa nắm được thóp của hắn. Đa tạ bá phụ đã giúp trẫm nhổ bỏ cái gai này. Nào, chúng ta tiếp tục uống rượu!"
Phụ thân nào còn dám uống, liền quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu.
Bệ hạ híp mắt, giọng điệu ung dung:
"Sao? Không uống? Trẫm nhớ vừa rồi hình như có nghe ai nói gì đó về "yêu bạc như mạng" thì phải?"
Vì công đức của mẫu thân, phong cho nhà ta tước vị Hộ Quốc Công.
Truy phong mẫu thân ta làm Hiền Mệnh Phu Nhân.
Ban cho ta tước hiệu huyện chủ, tứ hôn Hiền Vương làm chính phi, định ngày mùng năm tháng Chín cử hành đại hôn.
Người đích thân tuyên chỉ, không ai khác, chính là Triệu Tử An—không, phải gọi là Nam Cung Nghiêu.
Giữa trưa hè nóng bức, ve sầu trên cành liễu bên hồ sen râm ran không ngớt.
Ta nhìn hắn, cười lạnh:
"Hiền Vương điện hạ thật uy phong."
Nam Cung Nghiêu khẽ cười, nhẹ giọng dỗ dành:
"Ta sai rồi. Ta thực sự không cố ý giấu nàng. "Tử An" quả thực là tên tự của ta, "Triệu" chỉ là hóa danh. Thiên hạ ai mà không biết họ Nam Cung là quốc tính? Nếu ta hành tẩu bên ngoài, sao có thể dùng họ thật?"
Ta bĩu môi, hừ lạnh:
"Bây giờ nói gì cũng đã muộn, huynh chính là lừa ta."
"Được được được, là ta sai rồi. Vương phi của ta đại nhân đại lượng, đừng giận nữa được không?"
Ta giận dỗi, nhẹ đ.ấ.m hắn một cái.
Hắn liền thuận thế ôm lấy ta, không buông.
Hồi lâu, ta mới khẽ lên tiếng:
"Là huynh xin phong hàm cho mẫu thân ta sao?"
Nam Cung Nghiêu mỉm cười:
"Ban đầu, hoàng huynh thấy ta thực lòng mến mộ nàng, liền muốn nâng cao thân phận cho nàng, định phong làm bá phủ. Sau đó, ta kể cho người nghe chuyện của mẫu thân nàng ở biên ải. Người liền sai người điều tra, rồi tự mình sắc phong huyện chủ cho nàng, còn truy phong mẫu thân nàng làm Hiền Mệnh Phu Nhân."
Ta khẽ bật cười, ánh mắt tràn đầy ý cười:
"Thì ra, hoàng thượng nhân hậu như vậy. Không hề giống như những gì phụ thân ta nói, rằng người chỉ biết yêu tiền."
"Tiểu nha đầu kia! Không được nói xấu sau lưng hoàng thượng!"
Từ sau lùm cỏ bên cạnh, phụ thân ta ló đầu ra, giận dữ quát lớn.