Ta là trắc phi của Nhiếp Chính Vương, hắn không yêu ta.
Không sao cả, nhân lúc hắn chưa về phủ, ta tự mình trang điểm thành hồ ly Đát Kỷ.
Ngươi không đến? Ta nỗ lực!
…
Sau này, kinh thành đồn đại, ta là một nhân vật không tầm thường.
Bởi vì… chỉ sau năm ngày, hắn đã không còn buồn thượng triều nữa.
Không tiện nói nhiều, ai hiểu thì tự hiểu.
01
Phu quân của ta là vương gia.
Ta là trắc phi của hắn, nhưng hắn không yêu ta.
Hôm nay là ngày thứ ba ta bước chân vào vương phủ, vậy mà vẫn chưa được gặp mặt hắn lần nào.
Nhưng ta đã quyết định, tối nay nhất định phải ngủ với hắn.
Nhân lúc hắn chưa về, trước tiên ta hóa trang thành Đát Kỷ.
Càng quyến rũ, càng yêu mị càng tốt.
Ta rất tự tin vào nhan sắc và dáng người của mình.
Dù sao thì… nó cũng không phải của ta, nên ta có thể đánh giá khách quan.
Nhìn vào gương một lúc, ta thấy nhan sắc mộc mạc cũng đáng tám phần, trang điểm xong có thể lên đến mười hai phần.
Cả kinh thành tìm khắp nơi, cũng là nhan sắc thuộc hàng nhất nhì.
Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, đang tuổi xuân sắc rực rỡ, tại sao lại nghĩ quẩn đến mức t..ự v..ẫn chứ?
Chếc thảm thương, t.h.i t.h.ể vùi nơi bãi tha ma, oán khí chưa tan.
Ta đi ngang qua, định độ nàng.
Nàng nói: "Không cần độ."
Vì nàng còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Thiếu nữ ấy tên là Lan Châu, công chúa của một tiểu quốc tên Lâu Lan, được cử đi hòa thân.
Vốn tưởng rằng sẽ gả cho Hoàng đế, trở thành phi tử.
Đến Thượng Kinh mới phát hiện ra, Hoàng đế còn quá nhỏ, vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
Thái hậu liền chỉ hôn nàng cho Hoàng thúc của Hoàng đế, kẻ nắm quyền khuynh đảo Đại Tề—Nhiếp Chính Vương Sở Túc.
Lan Châu ở dịch quán, chờ ngày xuất giá mà lòng như lửa đốt.
Ta hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lan Châu: "Không nhớ nữa."
Người t..ự v..ẫn bằng cách trầm mình trong nước… não bộ cũng dễ bị ngấm nước, thường hay quên mất một số chuyện.
Lan Châu nói: "Ta chỉ nhớ tín vật của ta vẫn còn ở trên người Vương gia. Đó là vật ta mang từ quê hương đến, ta muốn đem theo nó lên đường."
Ta đáp: "Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-quy/chuong-1.html.]
Vậy là ta thay đổi dung mạo, biến thành bộ dạng của Lan Châu, rồi hỏi nàng: "Giống chưa?"
Lan Châu nhìn ta, chần chừ một chút, rồi đáp:
"Ánh mắt của ta… không tà mị như vậy."
02
Ta là một kẻ đã chếc, tạm thời có thực thể.
Thời hạn là bốn mươi chín ngày.
Ta đến dương gian để độ hồn.
Chỉ cần trong bốn mươi chín ngày, ta tìm được mười cô hồn dã quỷ và đưa họ xuống địa phủ thành công...
Thì ta có thể trở thành Vô Thường, vĩnh viễn ở lại âm gian, không cần phải chịu luân hồi.
Nhưng mà... tìm cô hồn dã quỷ khó chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Mà những kẻ muốn trốn luân hồi để ở lại âm gian, không chỉ có mình ta.
Không ngờ chứ gì? Dưới kia cũng có áp lực việc làm rất lớn.
Một tháng trôi qua, Lan Châu là dã quỷ thứ bảy mà ta tìm được.
Ba ngày trước, ta lẻn vào dịch quán, thay thế nàng tiến vào vương phủ thành tân nương.
Đợi suốt ba ngày, vậy mà cái vị Nhiếp Chính Vương trong truyền thuyết kia chưa hề ló mặt một lần.
Hôm nay cũng nghe tin hắn sắp về phủ.
Ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa, phải nhanh chóng chiếm lấy hắn, tìm ra tín vật của Lan Châu, sau đó trả lại cho nàng.
Ngoài ra, ta còn phải tận dụng nửa tháng còn lại, thu thập đủ ba dã quỷ nữa.
Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng.
Ta trang điểm xong, lại kéo phần cổ áo đã thấp xuống thêm một chút nữa.
Nha hoàn hầu hạ ta tên Tiểu Đinh, rất dễ nói chuyện.
Ta hỏi nàng về sở thích của vương gia, nàng nói:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Vương gia thích nữ nhân có bộ n.g.ự.c lớn."
Quả là một nam nhân nông cạn.
Ta hỏi Tiểu Đinh: "Như vậy đủ để quyến rũ vương gia chưa?"
Tiểu Đinh lau khóe miệng, ánh mắt dại ra: "Vương phi à, ngay cả nô tỳ cũng bị người câu dẫn rồi."
"Đừng gọi ta là vương phi, ta chỉ là trắc phi thôi."
Tiểu Đinh nháy mắt cười: "Tin nô tỳ đi, qua đêm nay, ngày mai người sẽ được nâng lên làm chính thất."
Ta lại nhìn vào gương, cảm thấy vô cùng tự tin.
Thầm nghĩ: "Ngày mai ta đi rồi, ai thèm làm chính phi chứ?"
Đúng lúc này, bên ngoài có người hô lớn:
"Vương gia đã về phủ!"