Hôm đó, khi ta đang trông coi tiệm cầm đồ, Thái tử cải trang bước vào.
Ngài hỏi ta: "Ba năm trước, vào ngày Lạp Nhật, có một cô gái tên là Đông Thiền từng đến đây cầm cố đồ vật không?"
Ta nhớ rất rõ.
Hôm ấy chính là ngày đại hôn của Thái tử, khắp thành đèn lồng giăng giăng, rực rỡ tưng bừng.
Nhưng cô gái kia không đến cầm cố báu vật, mà là cầm cố giọt nước mắt cuối cùng của đời mình—giọt nước mắt vì tình yêu.
Thái tử siết chặt tay, giọng nói run rẩy: "Nàng ấy đã đi đâu?"
Ta mỉm cười: "Ta đã bảo rồi, tên của cô ấy không hay. Ve sầu mùa hạ, làm sao sống qua được mùa đông?"
1
Tuy rằng nhà ta có bí thuật gia truyền, ngay cả một giọt lệ cũng có thể phong ấn hoàn hảo.
Nhưng mọi người trong tiệm đều sửng sốt, nhìn nhau ngơ ngác, thầm thì bàn tán: "Cái này... cũng có thể cầm cố sao?"
Một tiểu nhị hỏi nàng: "Tiệm chúng tôi có quy tắc riêng, khác với các tiệm cầm đồ khác, cô nương có biết không?"
Ở tiệm cầm đồ của chúng ta, khách muốn cầm cố thứ gì cũng được, dù chỉ là một vỏ sò hay một đôi đũa.
Phần lớn khách đến đây không có ý định chuộc lại món đồ của mình.
Nếu không định chuộc lại, họ có thể tự đặt giá cho món đồ đó. Sau này, nếu có người mua nó với mức giá ấy, số tiền lời thu được sẽ được gửi lại cho người mang cầm đồ.
Mà những người đến đây mua đồ, đôi khi chỉ muốn nghe câu chuyện của chủ nhân món đồ ấy, chỉ muốn biết sự thật nào đó mà thôi.
Nàng khẽ đáp: "Đúng vậy, chỉ một giọt nước mắt."
Cô gái ấy vẫn còn trẻ.
Vậy nên khi ta phong ấn giọt nước mắt ấy, qua nó, ta gần như nhìn thấu toàn bộ đoạn đời ngắn ngủi của nàng.
Trong giọt lệ đó, nàng Đông Thiền vẫn còn là một đứa trẻ.
Trong đêm tối, nàng đuổi theo những con đom đóm giữa cánh đồng quê, trong tay cầm một chiếc đèn lồng xinh đẹp làm từ hoa cỏ.
Bất chợt, nàng dẫm phải thứ gì đó.
Cúi xuống nhìn, Đông Thiền chắc chắn không thể ngờ rằng—đứa bé trai nàng cứu đêm nay, sau này sẽ trở thành Thái tử.
Nàng cũng không hề biết rằng trong cung đang xảy ra chính biến, nơi ấy đã đại loạn từ lâu.
Lúc ấy, nàng chỉ sợ cậu bé sẽ chết, liền vỗ nhẹ lên mặt cậu, không ngừng gọi tỉnh.
Trên con đường trở về túp lều tranh của bà ngoại, nàng cõng cậu trên lưng, từng bước để lại dấu chân lấm lem bùn đất.
Nàng cứu về một đứa trẻ câm, suốt một năm trời không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một năm sau, cậu bé câm biết nói.
Khi nàng đang cúi đầu hái nấm, cậu gọi tên nàng:
"Đông Thiền."
Nàng mới biết, cậu tên là Vân Kỳ.
Về sau, khi thiếu niên ấy cao lớn hơn, đến sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, cậu tặng nàng một sợi dây cỏ do chính tay mình đan, mặt đỏ bừng, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Đông Thiền không lập tức nhận lấy: "Ngươi thích ta, có phải không?"
Vân Kỳ gật đầu.
"Nếu vậy, mãi mãi đều thích?"
Cậu lại gật đầu:
"Mãi mãi đều thích."
"Thích đến mức nào?"
Vân Kỳ suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "A Thiền sau này có thể gả cho ta không?"
Đông Thiền cũng trầm ngâm, sau đó nói:
"Kỳ Vân ca , nam nhân nhà ta bốn đời chưa từng có chuyện nạp thiếp. A Thiền lòng dạ hẹp hòi, trong mắt không dung nổi cô nương nào khác.”
"Nếu ca ca muốn thành thân với ta, thì suốt đời không được nạp thiếp. Ta cũng sẽ yêu chàng như chàng yêu ta, mãi mãi không đổi thay."
Gió hè mang theo hương hoa và tiếng chim hót, lời nói của thiếu niên cũng gấp gáp theo:
"Ngoài nàng ra, ta không thích ai khác.”
"Ta thề tuyệt đối không nạp thiếp, A Thiền cũng chỉ được gả cho ta, có được không?"
Lúc này, Đông Thiền mới mỉm cười, nhận lấy sợi dây cỏ cậu tặng.
Sau đó không lâu, người trong hoàng cung đến, đưa Vân Kỳ đi.
Trước khi đi, cậu nói: "A Thiền, chờ ta hai năm, ta nhất định sẽ quay lại đón nàng."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hai năm sau, quả nhiên cậu giữ lời hứa. Cậu đã trở thành Thái tử, quay lại đón nàng vào cung.
Lại hai năm nữa trôi qua, Thái tử chuẩn bị thành thân.
Nhưng Thái tử phi không phải là nàng.
Giọt nước mắt ấy đã phủ bụi trong quầy suốt ba năm trời.
Tiệm cầm đồ, bao nhiêu món hàng khác đã được bán đi gần hết, chỉ còn lại duy nhất giọt lệ này vẫn còn lưu giữ.
Khi ta gần như nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có người đến mua nó—