Đông Thiền

Chương 5



5.

Không có nổi giận, không có gầm thét.

Hắn dịu giọng nói với Tô Uyển:

"Tiểu nha đầu này đã làm gì khiến Uyển nhi tức giận thế? Uyển nhi đừng giận nữa, nếu thật sự đánh c.h.ế.t nàng ta, e rằng cũng là một chuyện phiền phức."

Đông Thiền biết, hắn sẽ không vì nàng mà đắc tội với Tướng phủ.

Hắn cần sự ủng hộ của bọn họ.

Đến khi Tô Uyển ra lệnh ngừng tay, Đông Thiền đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm yên trên giường.

Vân Kỳ đến thăm nàng.

Trong mắt hắn đầy căm hận, là sự giận dữ đối với Tô Uyển.

Hắn đích thân bôi thuốc cho nàng, lần đầu tiên rơi lệ trước mặt nàng:

"A Thiền, xin lỗi muội."

Đông Thiền nhẹ giọng hỏi:

"Giả sử khi ấy ta thật sự bị đánh chết, điện hạ sẽ đau lòng chứ?"

Vân Kỳ lập tức ngắt lời nàng:

"A Thiền sẽ không chết, A Thiền phúc lớn mệnh lớn, đừng nói những lời như vậy."

Đông Thiền nằm sấp trên giường, trong đầu chợt nhớ đến ngày nhỏ, Vân Kỳ từng bị lạc vào đàn sói.

Khi đó, chính nàng đã liều mạng cứu hắn ra ngoài.

Nàng đã quên mình làm thế nào mà làm được điều đó. Nàng chỉ biết rằng, nàng không muốn nhìn thấy hắn chết, dù có phải đánh đổi cả tính mạng của mình.

Đông Thiền nghĩ.

Hắn biết rõ nàng có thể bị Tô Uyển đánh chết. Hắn chưa bao giờ yêu nàng theo cách nàng yêu hắn.

Sau khi Vân Kỳ bôi thuốc cho nàng rồi rời đi, Tô Uyển lại nổi hứng, kéo nàng ra đánh thêm một trận nữa.

Đánh đến đau thấu tim gan, Đông Thiền không nhịn được, quỳ xuống bò lên trước cầu xin nàng ta tha cho mình.

Bởi vậy suýt nữa đã làm đổ chén trà của nàng ta.

Tô Uyển thấy nàng thật ghê tởm, liền ra lệnh cho người lôi nàng ra khỏi cung vứt bỏ.

Ngày đó, ngoài cung tuyết rơi dày đặc.

Từng lớp chồng lên nhau, đường phố không một bóng người, đất trời trắng xóa một màu băng giá, gió tuyết đủ để vùi lấp mọi dấu vết.

Huống chi chỉ là vết m.á.u nàng nhỏ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gió tuyết lướt qua, tất cả liền hóa thành hư vô.

Đôi mắt của Thái tử càng lúc càng đỏ sậm.

Giọt nước mắt đọng lại trong lòng bàn tay hắn, như thể muốn khắc sâu vào da thịt.

Giọng hắn run rẩy: "Về sau thì sao?"

Ta mỉm cười nhạt: "Những chuyện sau đó, công tử hẳn cũng đã biết rồi."

Phải, hắn biết không ít. Nhưng chuyện nàng bị vứt bỏ ngoài cung, khi ấy hắn lại không hay.

Hắn chỉ nghĩ rằng, hắn không thể để A Thiền rời đi.

Nàng đã cùng hắn trải qua gần như tất cả, ngoài nàng ra, hắn không có ai khác để yêu thích và tin tưởng hơn.

Những hồi ức tốt đẹp nhất trong trí nhớ của hắn, đều do nàng mang đến.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tuổi thơ và những năm tháng thiếu niên ấy, sẽ khắc sâu vào tận xương tủy suốt đời.

Nàng gần như chính là toàn bộ những năm tháng ấy của hắn.

Làm sao hắn có thể để nàng rời khỏi chứ?

Hắn chỉ lo lắng rằng, trong hai ngày trước khi hắn thành thân, nàng sẽ làm loạn.

Vậy nên hắn cố tình không đến gặp nàng, cũng không hỏi thăm tin tức về nàng.

Hắn sợ bản thân lại d.a.o động, hắn biết nếu không cưới Tô Uyển, vị trí của hắn chưa chắc đã vững.

Hắn  sợ gặp nàng rồi, nàng sẽ khóc lóc làm mình làm mẩy. Nhưng hắn quên mất, A Thiền vốn chưa từng là người hay khóc.

Ngày thành thân càng lúc càng gần, nhưng hắn lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp.

Không biết có phải vì nhiễm phong hàn hay không, mà Tô Uyển lại đổ bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

Đại phu đã mời đến mấy lần, đều nói chỉ là bị nhiễm lạnh, nhưng lại bệnh nặng hơn bình thường.

Không còn cách nào khác, ngày thành thân lại bị hoãn lại một lần nữa.

Đến khi Tô Uyển miễn cưỡng có thể đứng dậy để thành thân, nàng vẫn  lộ ra vẻ yếu ớt.

Nhưng tâm tư của Vân Kỳ hoàn toàn không đặt trên người nàng.

Lúc bái đường, hắn nhìn khăn che đầu  của Tô Uyển, luôn không kìm được mà nghĩ đến gương mặt của A Thiền dưới lớp khăn ấy.

Cho đến khi vào phòng,  khăn được vén lên, hắn vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Hắn nghĩ, nếu A Thiền mặc bộ phượng quan hà y này, e rằng khắp thiên hạ không ai hợp hơn nàng.

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, A Thiền chắc sẽ không thích bộ y phục này đâu, nàng không thích những thứ quá hoa mỹ.

Nàng khéo tay, từng nói rằng nếu ngày nào đó nàng thành thân, nàng sẽ tự tay thêu lên áo cưới những loài hoa và chim mà nàng yêu thích.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com