Đông Thiền

Chương 7



7.

Biết hắn yêu thích đọc sách, A Thiền lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để mang sách về cho hắn.

Đến ngày phát hiện hắn biết nói chuyện, A Thiền vui vẻ lắm, cầm bút lông chậm rãi viết lên tay hắn hai chữ "Đông Thiền", rồi nói:

“Đây là tên của ta, ngươi đọc nhiều lần sẽ quen thôi.”

Nàng đã cùng hắn leo núi, băng qua cánh đồng, hái thuốc trong rừng.

Có lần hắn vô tình ăn phải nấm độc, ngã bệnh suốt mấy ngày.

Đến khi tỉnh lại, A Thiền ngồi xổm bên giường, quầng mắt thâm đen, cả người đầy vết bầm tím.

Thì ra, vì tìm thuốc giải độc cho hắn, nàng suýt rơi xuống vực sâu mất mạng.

Thấy hắn tỉnh lại, nàng vẫn cười rạng rỡ:

“A Thiền không sao, ta vẫn luôn có phúc lớn mạng lớn mà.”

Trong ký ức của hắn, A Thiền lúc nào cũng cười nhiều nhưng chưa bao giờ nghiêm túc. Chỉ có một lần, khi hắn nói hắn thích nàng, nụ cười của nàng mới trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết:

“Kỳ ca ca, huynh phải suy nghĩ kỹ đấy. Nếu một ngày nào đó huynh phụ bạc muội, cả đời này muội cũng sẽ không tha thứ cho huynh.”

Khi ấy, hắn đã đáp đầy kiên định: “Ta nhất định không phụ A Thiền.”

Nhưng thời gian đổi thay, cảnh vật vẫn còn, người đã chẳng như xưa.

Giờ đây, chỉ còn lại mình Vân Kỳ đứng trước cửa, tay cầm chiếc đèn hoa nàng từng nâng niu, trong lòng trống rỗng hư ảo.

Nàng từng liều c.h.ế.t cứu hắn khỏi lằn ranh sinh tử, từng nhiều lần giữ hắn lại từ tay tử thần.

Vậy mà hắn, chỉ vì danh lợi quyền quý, đã để mặc nàng suýt bị đánh đến chết.

Hắn thực ra hiểu rất rõ, chẳng có gì là "bất đắc dĩ" cả. Hắn tham luyến quyền thế, nhưng cũng không nỡ buông bỏ nàng.

Khi người trong cung tìm đến hắn năm đó, hắn biết rất rõ rằng từ giây phút đó trở đi, có vô vàn khả năng hắn sẽ thất hứa.

Nhưng hắn lại không thể nói thành lời.

Nếu khi ấy, hắn nhất quyết ở lại bên A Thiền, thể hiện bản thân là kẻ "vô dụng", đám đại thần kia chắc chắn sẽ liều c.h.ế.t tấu xin Hoàng thượng lập một Thái tử khác—dù sao, hoàng tử vẫn còn nhiều.

Hắn quen có nàng ở bên, cũng ngây thơ nghĩ rằng nàng sẽ mãi ở đó.

Thế nhưng về sau, suốt ba năm trời, hắn tìm mãi cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.

Hắn không dám nghĩ đến những khả năng khác, chỉ tự lừa mình rằng nàng vẫn đang trốn tránh hắn.

Mãi đến hôm nay, khi đi ngang qua tiệm cầm đồ này.

Đột nhiên, hắn nhớ đến câu chuyện về nửa mảnh ngọc bội mà A Thiền từng kể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nhìn chiếc đèn lồng treo trước cửa, cứ thế bước vào trong mà không tự chủ được.

Thái tử lại hỏi ta, giọng rất khẽ: “Nàng ấy... đã đi đâu rồi?”

Ta cười nhạt: “Ta đã bảo mà, cái tên này đặt không hay chút nào. Ve mùa hạ ấy, sao có thể sống qua mùa đông được chứ?”

Hạ thiền bất ngữ băng.

Đông Thiền, Đông Thiền.

Mùa đông, làm gì còn ve sầu nữa đây?

Ta nghĩ, có lẽ trong lòng Thái tử đã mơ hồ đoán được câu trả lời. Nhưng hắn vẫn cứng đờ rất lâu, lẩm bẩm nói:

“A Thiền phúc lớn mạng lớn, nàng ấy từng bao lần thoát khỏi ranh giới sinh tử, nàng ấy sẽ không sao đâu…”

Chính vì vậy, hắn vẫn luôn vô thức nghĩ rằng nàng sẽ bình yên vô sự.

Rằng nàng sẽ mãi mãi ở bên hắn.

Ta nói:

“Mọi người vẫn bảo, phúc phận vốn có hạn. Cô nương Đông Thiền, nàng ấy…”

Thái tử khẽ nhắm mắt, rất lâu không nói gì. Ta thực sự lo lắng giọt lệ ấy sẽ vỡ vụn trong lòng bàn tay hắn.

Không biết đã bao lâu trôi qua, hắn mới khàn giọng hỏi:

“A Thiền… được chôn cất ở đâu?”

Ta kiên nhẫn đáp:

“Khi cô nương Đông Thiền tìm đến đây, nàng đã chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chúng ta thấy nàng đáng thương, coi như làm việc thiện mà giúp nàng một lần.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Sau khi nàng tắt thở, chúng ta làm theo ý nguyện của nàng, rải tro cốt vào khe núi hoang vắng. Nàng nói, yên tĩnh cũng chẳng sao, chốn đông người chưa chắc đã náo nhiệt, đôi khi lại còn thêm nhiều phiền não.”

“Thà là một nơi không có ai, nhưng thanh tịnh, còn hơn những nơi phồn hoa nhưng chẳng thật lòng.”

Tựa như có giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt Thái tử, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, hòa cùng tuyết bay lùa vào cửa, khiến người ta không thể phân biệt được nữa.

“Nàng… trước khi đi, có để lại lời gì không?”

Ta đáp:

“Nàng cắt đứt sợi dây tay cỏ cũ kỹ trên cổ tay mình, rồi đốt nó trong lửa. Dĩ nhiên, cô nương Đông Thiền vẫn để lại một câu nói.”

Thái tử ngước mắt nhìn ta.

“Nàng nói, nếu sau này thật sự có ai muốn mua nước mắt của nàng, thì không gì dưới ngàn vàng có thể đổi được.”

Thái tử gần như không chút do dự mà gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com