Ta đã trải qua hai ngày vô cùng mệt mỏi và đau nhức.
Tất cả đều tại mấy quyển sách kia.
Di mẫu bảo ta phải hiểu rõ, ta phải vắt hết óc suy nghĩ mới miễn cưỡng nhớ được chín chín tám mươi một tư thế kia.
Có vài tư thế, độ khó không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải hai người trong tranh không mặc quần áo, ta thật sự hoài nghi di mẫu đã đưa nhầm sách võ công cho ta.
Ta là người biết nghe lời.
Tuy không hiểu, nhưng vẫn phải tôn trọng.
Hai ngày một đêm này, ta không ngừng bắt chước, không ngừng rèn luyện, ép chân, vặn eo, trồng chuối, treo người...
Cả người đau nhức, khổ đến mức ta vụng trộm rơi vài giọt nước mắt.
Đến mức đêm hôm đó, ta theo chỉ thị của di mẫu lén lút vào trong phòng Chu Kim An, chỉ nhấc chân bước qua cửa thôi mà ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Trong phòng, Chu Kim An nằm ngửa trên giường, quần áo nửa cởi, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Ta thử gọi một tiếng thăm dò: “Biểu ca.”
Người trên giường phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Bước đến gần, chỉ thấy hắn nhắm chặt mắt, sắc mặt đỏ ửng, lồng n.g.ự.c trắng nõn phập phồng dữ dội, lấm tấm mồ hôi.
Trông thống khổ lại bất lực.
Ta lắc đầu thở dài, có chút đồng tình.
Di mẫu quả là người tàn nhẫn, không phải con ruột của mình, ra tay thật không chút nhân từ.
“Biểu ca, xin lỗi, muốn trách thì trách di mẫu đi, ta cũng đã chịu rất nhiều thiệt thòi...”
Đứng nhắm mắt suy nghĩ một lát, ta nhỏ giọng đọc thầm những bước tiếp theo.