Quần áo cô thì xộc xệch, Nguyệt Nguyệt nhanh chóng tìm được phần ăn cho mình liền nín khóc.
Mà Tống Dung Đức đang đứng bên cạnh nhìn, nếu như trước kia cô có thể giả bộ phớt lờ, nhưng hiện tại, khuôn mặt nóng như lửa đốt, chỉ có thể trừng mắt nhìn người nào đó, “Anh có thể tránh ra chỗ khác được không.”
“Tôi đau quá, nếu tôi bị tàn phế, em phải chịu trách nhiệm.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Dung Đức đau đến biến thành vẻ mặt chua xót, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt đầy ghen tị.
“Tôi nhìn anh như thế này, nhất định sẽ không bị phế.”
Lâm Minh Kiều xấu hổ trừng mắt nhìn.
“Đừng lo lắng, vì em, tôi sẽ cố gắng hết sức để không bị tàn phế.” Tống Dung Đức nhìn cái miệng sưng đỏ của cô đầy ẩn ý.
Một số thứ không thể nếm thử, một khi nếm thử sẽ trở nên nghiện.