Trái tim mới bình tĩnh của Nhạc Hạ Thu lại run lên, trông cô ta làm gì giống một nhân viên chứ.
“Không phải, cô ấy là vợ sắp cưới của bác.” Hoắc Anh.
Tuấn giải thích.
“Cháu chào thím” Hiểu Khuê lập tức ngọt ngào gọi.
“Này” Nhạc Hạ Thu cười nhạt: “Anh Tuấn, không ngờ anh lại thích trẻ con như vậy. Xem ra chúng ta phải sớm sinh một đứa mới được.”
“Ừ” Hoäc Anh Tuấn nhàn nhạt đáp: “Có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này rất giống anh.”
“Không sao, đứa trẻ sau này của chúng ta sẽ giống anh hơn” Nhạc Hạ Thu che môi, cười ngọt ngào.
Hiểu Khuê cụp mắt xuống, lộ ra một tia thất vọng, năm chặt tay áo của Hoắc Anh Tuấn: “Bác à, sau này bác có con rồi thì sẽ không thương Hiểu Khuê nữa sao?”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trong lòng nhói đau, nhớ tới hôm qua Hoắc Nhã Lam nói răng mẹ của cô bé này đã chết vì bệnh ung thư.
“Cháu đừng khóc nữa, nếu cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt, chú sẽ tìm người làm cho cháu”
“Nhưng con rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ.” Hiểu Khuê càng khóc càng khó chịu Lần đầu tiên Hoäc Anh Tuấn ở với một đứa trẻ đang khóc, cảm thấy vô cùng bối rối Anh chỉ có thể nhìn Nhạc Hạ Thu cầu cứu.
Nhưng Nhạc Hạ Thu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ con, hơn nữa trong lòng cô ta rất ghét Hiểu Khuê.
Chần chừ mãi, chỉ có thể châm chậm nói: “Hay là anh đưa cô bé đi tìm mẹ, trẻ con luôn muốn được gần gũi với mẹ”
Cô ta cho rằng đây là đứa con bên ngoài của Hoắc Phong Lang, nhưng thân phận của mẹ đứa trẻ không tiện công khai nên nhà họ Hoắc đã đem đứa bé về, cắt đứt liên lạc, không cho hai mẹ con gặp nhau.
Nhưng cô ta không biết rằng sau khi nghe xong lời này, Hiểu Khuê càng khóc to hơn.
Hoắc Anh Tuấn khó chịu trừng mắt nhìn Nhạc Hạ Thu, tức giận nói: “Mẹ cô bé đã qua đời rồi!”
Nhạc Hạ Thu bị mắng cũng đỏ cả mắt: “Làm sao em biết được…”
Nhưng Hoäc Anh Tuấn chỉ nghe thấy tiếng khóc của Hiểu Khuê, không có thời gian quan tâm đến cô ta.
“Em về trước đi” Anh ôm Hiểu Khuê đi vào phòng bếp của.