Ôn Uyển
Tối qua Ôn Thanh Chi ngủ hơi muộn, sáng sớm lại thích ngủ nướng, khi bị Diêu Vi gọi dậy, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt đen láy ngập nước.
Nếu là ngày thường, Diêu Vi cũng chiều chuộng để con gái ngủ đến khi tự tỉnh, nhưng hôm nay không giống mọi ngày.
Khi Ôn Thanh Chi tỉnh dậy, rửa mặt thay quần áo đến nhà ăn, trên bàn ăn gỗ tử đàn trang nhã đã bày đầy món điểm tâm sáng thịnh soạn, không thiếu món cháo ngọt và bánh rượu nếp mà cô yêu thích.
"Cô chủ đến rồi ạ, phu nhân dặn cháo vẫn còn nóng, cô mau ăn nhân lúc còn nóng đi." Bảo mẫu dì Thu thấy cô đến, vừa nói vừa kéo ghế ra cho cô, "Cô xem còn muốn ăn gì thì cứ dặn dì Thu nhé."
"Cảm ơn dì Thu." Ôn Thanh Chi thuận thế ngồi xuống, ngọt ngào nói cảm ơn, "Dì đừng bận rộn nữa, thế này là đủ cho cháu ăn rồi ạ.”
"Ài,được。" Dì Thu cười hiền từ đáp lời, nhưng tay vẫn không ngừng làm việc.
Ăn sáng xong, Ôn Thanh Chi buồn chán nghịch điện thoại chờ người đến, một lúc sau thấy quá tẻ nhạt, cô định lên gác lấy bảng vẽ của mình.
"Dì Thu, hôm nay trời cuối cùng cũng hửng nắng rồi, cháu đoán hoa trong vườn đào chắc là nở đẹp lắm!" Giọng nói của thiếu nữ đầy mong đợi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Dì Thu hiểu rõ tâm tư của cô, bật cười. Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của phu nhân, lại nhìn vào đôi mắt đen láy của Ôn Thanh Chi, lời khuyên nhủ nghẹn lại bên miệng: "Cô chủ…”
"Dì Thu, được không~" Ôn Thanh Chi cong đôi mắt hạnh, giọng nói vốn đã mềm mại, khi nói giọng Tô Châu lại càng ngọt ngào khiến người ta không chịu nổi, huống chi đó còn là một câu làm nũng.
Dì Thu bị sự ngọt ngào làm tan chảy cả lòng, đành mặc kệ cô, "Vậy cô chủ đi nhanh về nhanh nhé, nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ lập tức đi gọi cô."
"Dì Thu tốt nhất đó~" Ôn Thanh Chi vui vẻ đeo đồ nghề lên lưng, đi đến vườn đào, bóng lưng tràn đầy vui sướng.
*
Nhà họ Cố ở Bắc Kinh.
6:15 sáng, Cố Trí Lễ và cha là Cố Tuy đã chuẩn bị xong xuôi, tạm biệt mẹ là Tô Uẩn, chuẩn bị lên đường đến Tô Châu.
Tô Uẩn nhìn Cố Trí Lễ trước mặt, mặc một bộ trang phục Trung Sơn màu đen cài khuy đối xứng được may đo thủ công.
Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt sâu thẳm kín đáo, ngũ quan cương nghị tuấn tú. Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quân tử đoan chính, mang đến cảm giác thanh nhã như hoa lan trước gió.
Con trai bà đã trưởng thành, không hiểu sao hốc mắt Tô Uẩn có chút cay cay, bà đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên vai Cố Trí Lễ, lại một lần nữa lặp lại lời dặn dò: "A Lễ, con đừng quên lời mẹ dặn.”
"Con làm việc mẹ luôn yên tâm, nhưng lần này khác, người con gặp không phải là người khác, mà là vợ tương lai của con. Con nên nhiệt tình với Thanh Chi hơn chút, nhưng cũng phải nhớ giữ lễ nghĩa, đừng làm người ta sợ."
Giọng Cố Trí Lễ trầm thấp trong trẻo, như tiếng đàn dao cầm: "Mẹ yên tâm, con đã nhớ rồi."
Tô Uẩn gật đầu, trong lúc nói chuyện bà như nhớ đến Ôn Thanh Chi, nụ cười hài lòng trên mặt gần như không giấu được: "Cô bé nhà họ Ôn đích thực là một người đẹp, nếu không phải đời cha con không có người phù hợp để kết hôn, mối hôn sự tuyệt vời này có lẽ còn không đến lượt con."
Cố Trí Lễ cụp mắt không nói gì.
Tô Uẩn đã quen với tính cách ít nói của con trai, chú ý tới Cố Tuy thúc giục lên đường, bà lại nhắc nhở lần cuối: "A Lễ đừng quên tự tay tặng đôi vòng ngọc kia cho Thanh Chi nha."
"Con nhớ rồi."
"Lên đường bình an nhé..."
Mặc dù nhà họ Cố và nhà họ Ôn ở hai thành phố khác nhau, nhưng từ đời ông nội đã có mối giao hảo tốt đẹp, nếu không thì cũng không thể định ra mối hôn ước này. Tô Uẩn cũng đã sớm gặp tiểu thư nhà họ Ôn, dáng vẻ ấy nhìn thế nào cũng càng nhìn càng thích, hận không thể biến Ôn Thanh Chi thành con gái ruột của mình.
Trên máy bay riêng, hai cha con đều là người trầm tĩnh ít nói, một người cầm cuốn "Kinh Thi" để giết thời gian, một người cầm máy tính xử lý công việc.
Máy bay hạ cánh an toàn xuống Tô Châu, cơn mưa liên miên mấy ngày nay hôm nay lại tạnh, bầu trời trong xanh, không khí thoang thoảng mùi cỏ cây ẩm ướt tươi mát.
Tô Châu quả thực là một thành phố vô cùng xinh đẹp.
Hai người chính thức đến Ôn Uyển, vừa bước vào Nguyệt Môn, giọng nói vui mừng của Diêu Vi từ xa vọng lại: "Anh Cố, cuối cùng hai người cũng đến rồi!”
Diêu Vi và Ôn Huyền bước nhanh về phía trước, khi nhìn thấy hai người Cố Tuy cũng nở nụ cười vui mừng, ông và Ôn Huyền ôm nhau thân thiết như anh em.
"Rốt cuộc anh Cố cũng đến rồi." Ôn Huyền nhỏ hơn ông vài tuổi, khi còn nhỏ từng ở nhà Cố Tuy một thời gian ngắn, hai người tính tình hợp nhau từ đó có mối quan hệ rất tốt, sau này lấy vợ sinh con cũng không xa cách.
"Khiến mọi người đợi lâu rồi." Cố Tuy cười nói.
Khi mọi người chào hỏi xong, Cố Trí Lễ mới lên tiếng chào hỏi: "Bác trai, bác gái, gần đây sức khỏe có tốt không ạ?”
"Bác và bác trai của cháu đều khỏe." Diêu Vi vừa nhìn thấy anh cũng rất hài lòng, lời nói vừa thân thiết vừa nhiệt tình, không tiếc lời khen ngợi anh: "Lâu ngày không gặp, Trí Lễ càng thêm đoan chính, lễ độ, tuấn tú phi phàm."
"Vẫn là anh Cố dạy con giỏi."
Mọi người vừa đi vừa nói, trò chuyện vui vẻ vào chính sảnh, trà nóng và bánh ngọt đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Diêu Vi lúc này mới phát hiện Ôn Thanh Chi vẫn chưa xuất hiện, bà tiếp đãi mọi người xong, vội vàng đi đến nhà ăn tìm dì Thu đang chuẩn bị bữa ăn.
"Dì Thu, con bé Hiểu Hiểu đâu rồi? Trí Lễ đến rồi mà vẫn chưa thấy nó đâu."
"Ôi chao, phu nhân trách tội." Dì Thu vội vàng đặt bó rau xanh xuống, giọng nói vội vã: "Lúc nãy cô chủ ở trong chính sảnh buồn chán nên ra vườn đào rồi, tại tôi không kịp gọi cô ấy."
Bà không còn thời gian để ý nữa, trực tiếp lau tay vào tạp dề, định đi gọi người ngay.
Vườn đào...?
"Khoan đã." Diêu Vi gọi bà lại, như nghĩ ra điều gì đó, không những không tức giận mà còn bật cười. Bà đẩy dì Thu về chỗ cũ, cười đầy ẩn ý: "Dì Thu cứ làm việc của mình đi, bên Hiểu Hiểu để tôi lo.”
Nói xong, Diêu Vi nhanh chóng quay trở lại chính sảnh, thấy bà trở về, Ôn Huyền cũng vừa lúc hỏi: "Thanh Chi đâu rồi? Sao lâu thế vẫn chưa thấy con bé?"
"Đừng nhắc nữa!" Giọng Diêu Vi trách móc nhưng lại đầy cưng chiều, "Con bé này ham mê cảnh xuân nên chạy ra vườn đào rồi, giờ chắc còn chưa biết khách đã đến."
"Tôi sẽ bảo người đi gọi con bé về ngay." Diêu Vi nói, ánh mắt lại như có như không liếc về phía Cố Trí Lễ.
Cố Trí Lễ nhìn mặt mà nói chuyện, sao có thể không hiểu ý của Diêu Vi, anh đi trước Diêu Vi một bước, ôn tồn đề nghị: "Bác gái, hay là để cháu đi ạ.”
Diêu Vi hài lòng với sự thông minh và hiểu chuyện của Cố Trí Lễ, nhưng bà vẫn giả vờ ngẩn người suy nghĩ một giây, rồi mới chậm rãi đồng ý: "Vậy làm phiền Trí Lễ đi một chuyến."
"Việc cháu nên làm mà."
Cố Trí Lễ cúi chào rồi rời đi, bên ngoài đã có người hầu dẫn đường cho anh.
Ôn Uyển tọa lạc trên một hòn đảo giữa hai hồ, diện tích cực lớn, được xây dựng theo phong cách nghệ thuật độc đáo, tạo nên một ngôi nhà mang đậm phong vị Giang Nam nguyên bản, khắp nơi màu sắc cổ xưa cảnh đẹp ý vui.
Vườn đào là một trong những cảnh đẹp ở đây, lấy đào làm tên, khắp nơi đều có đào, vừa đến gần đã ngửi thấy hương hoa đào thơm ngát, thấm vào lòng người.
Càng đến gần, những cành hoa đào rực rỡ ùa vào mắt, khiến Cố Trí Lễ có chút khó chịu, yết hầu anh ngứa ngáy khẽ động.
Hoa đào, quá ngọt ngào.
Một cơn gió ngọt ngào thổi qua, bên trái trong rừng đào đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh ngạc của người con gái. Không kịp suy nghĩ, Cố Trí Lễ nhanh chóng đi tới.
Bước qua một con đường nhỏ, Cố Trí Lễ cảm thấy mình như đang lạc vào chốn đào nguyên. Thì ra sau con đường nhỏ này lại có một nơi sơn thủy hữu tình như vậy.
Rừng đào vây quanh một khoảng đất trống, có đồng cỏ, suối nước, thậm chí còn có một chiếc xích đu được hoa tươi quấn quanh.
Một thiếu nữ váy trắng đang cúi người, quay lưng về phía anh, vòng eo thon thả, mái tóc đen nhánh buông xõa, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp mang theo vẻ buồn bực sống động.
Những lời nói ngọt ngào hơn cả hoa đào lọt vào tai anh.
"Cái vũng bùn chết tiệt này!" Cô ôm lấy vạt váy trắng tinh của mình, trên đó dính vài vết bùn không nên có, đôi mày thanh tú của thiếu nữ khẽ nhíu lại, giọng nói ngọt ngào mang theo vẻ lo lắng: "Phải làm sao đây…”