Giữa hè, một ngày nắng hè chói chang. Một vùng hoang vu tại Giang Nam, cây cỏ dày đặc vẫn không thể che bớt cái nắng nóng được vài phần. Ngay cả trong u cốc có cổ thụ che trời mà ánh nắng vẫn xuyên thấu qua những khe lá thật nhỏ, rắc những mảnh vàng chói mắt khắp dọc đường mòn.Ngoài Vô Tình cốc, phía cuối đường mòn, có một cái ngã ba.Đi thẳng là vào thành Tô Châu, một trong những thành trấn phồn hóa nhất Giang Nam, đi đường bên trái là vào kinh đô Trường An, đi đường bên phải là xuôi về phương Nam.Ngay ở cuối đường mòn, một lá cờ vải trắng có thêu một chữ “Trà” nằm sát bên một mái nhà tranh nho nhỏ, cho thấy đây là nơi cung cấp điểm dừng chân nghỉ mệt cho khách qua đường.Chủ nhân của trà *** là một lão nhân tuổi tác đã cao, đang ghé vào trên mặt bàn ở buồng trong ngủ gật. Chòm râu hoa râm giống như cây cỏ khô mùa thu, ở dưới hơi nóng phả ra của khí trời hơi hơi rung động. Một ngày đại nhiệt như vậy, căn bản không có khách nhân tới cửa. Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng ông chủ cũng không nguyện ý đóng cửa sớm đi nghỉ tạm.Việc buôn bán của mỗi người đều có phương thức riêng —Lão nhân hiểu được mình đã già rồi, có thể chống đỡ được cuộc sống đến nay đối với ông ta mà nói đã là ngoài mong đợi, cho nên ông ta chỉ có thể ở trong này ôm cây đợi thỏ mà chờ khách nhân tới cửa.“Ông nội. . . Ngươi xem. .
Có người đến đây!”Thanh âm non nớt của đứa cháu gái vang lên ở bên tai lão nhân, lão nhân lập tức tỉnh táo lại.Thật sự có người đến đây!Một nam nhân trẻ tuổi, từ phía u cốc chậm rãi đi tới.Ánh sáng nhỏ vụn chậm rãi soi tỏ hai má của y, màu da nhiều năm không thấy ánh mặt trời lược hiển trắng nõn.Từng bước, lại từng bước. . .Hắn đi rất chậm rất chậm, tư thế ngưng trọng mà cứng còng, phảng phất cùng mặt đất có thâm cừu đại hận, mỗi một bước đều giống như phải thải ra một cái lỗ thủng.Một thân áo vải tẩy đến nỗi trở nên bạc trắng, giống như biểu tình trên khuôn mặt y, đờ đẫn mà lãnh ngạnh.Theo bước chân người nọ càng đi càng tới gần, lão nhân chỉ cảm thấy độ ấm bốn phía thẳng tắp hạ xuống.“Công tử khỏe không*, đã lâu không thấy.” (* Công tử nhĩ hảo: Một câu chào, không phải thực sự hỏi về sức khoẻ.)Lão nhân vội đứng lên chào hỏi, đãi khách phải ân cần có lễ, đây là nguyên tắc hàng đầu trong việc buôn bán của ông ta.“Đã lâu không thấy.”Thấp trầm, cứng nhắc, thanh âm phảng phất như xác chết không hề có cảm xúc, lão nhân lại đánh cái rùng mình.“Công tử mời ngồi, vẫn như cũ a? Một chén nước chè xanh, năm cái bánh bao?”Tiếp đón vị khách rất quen thuộc, lão nhân cho rằng điểm này là phi thường trọng yếu. Nếu có điều gì khiến lão nhân cảm thấy tự hào thì đó là trí nhớ của lão, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng chỉ cần là những khách nhân đã từng đặt chân đến trà *** của lão, lão đều có ấn tượng.“Ân.”