Mạc Vô Tình không thể nhịn được nữa, cắt ngang dự đoán của hắn.“Hảo hảo… Xem như ta không hỏi.” Dịch Thần ngoan ngoãn đổi đề tài.“Vô Tình huynh, năm đó ngươi một mình một kiếm đấu với cửu đại kiếm phái, đại thắng khải hoàn, do đó đi lên vị trí số một của Kiếm Khách Bảng, xem như Thiên hạ Đệ nhất kiếm trẻ tuổi nhất trong chốn võ lâm từ trước tới nay. Có… bí quyết gì không, truyền thụ một chút?”Mạc Vô Tình lạnh lùng liếc hắn một cái, trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Kiếm pháp thực sự cao cường chỉ có một loại, đó là —— tuyệt tình tuyệt ái, vô ham vô cầu.”” Tuyệt tình tuyệt ái, vô ham vô cầu?”“Chỉ có tâm không nhiễu loạn, mới có thể luyện thành thiên hạ Đệ nhất cao thủ.”Khó trách người này rõ ràng có tiền, cũng không nguyện ý tiêu, nơi nơi tiết kiệm khắc kỷ, Dịch Thần lập tức hiểu được.“Nhưng làm như vậy nhân sinh còn có gì lạc thú?” Hắn không khỏi phản bác nói.“Đây là lạc thúcủa ta.”Lúc này đến phiên Dịch Thần đột nhiên ngậm miệng không nói. Hắn chính là lẳng lặng nhìn về phía Vô Tình nhắm mắt ngồi yên, đột nhiên cảm thấy nam nhân băng lãnh trước mắt hắn thế nhưng có một loại cô đơn tịch mịch nói không nên lời.Thiên hạ Đệ nhất, võ lâm xưng hùng. Một cái danh hiệu quang huy biết mấy, lại tịch mịch biết mấy!“Nhị vị công tử, đây là canh cá Thanh nhi vừa nấu, nhị vị dùng một ít đi.”Từ đuôi thuyền đi tới một nữ tử khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một thân y phục vải thô, ánh mắt lại thập phần thanh tú động lòng người. Đúng là con gái của Lý đại gia.“Cảm ơn Thanh nhi.” Dịch Thần mỉm cười tiếp nhận canh cá, uống một ngụm, khen không thôi: “Hảo uống, hảo uống! So với ‘Chỉ bạc tiên lý thang’ của Trạng Nguyên lâu còn hơn thập bội, Thanh nhi cô nương không chỉ có tú ngoại tuệ trung*, không nghĩ tới trù nghệ cũng là có một không hai thiên hạ, ai có thể lấy được thê tử hiền tuệ giống Thanh nhi như vậy, thật là cuộc đời này chi hạnh, ha hả…” (* Ngoài xinh xắn, trong thông tuệ)Dịch Thần ở chốn phố phường lăn lộn đã lâu, lại nhận môn chủ Bách Hành Môn là nghĩa phụ, nhuần nhuyễn công phu vuốt mông ngựa*, học được mười phần mười. Hơn nữa hắn trời sinh tính phong lưu, ở trước mặt mỹ nữ, tự nhiên là lại muốn chòng ghẹo. (* nịnh bợ)“Công tử thật sự khen thưởng quá lời.”
Quả nhiên má đào của Thanh nhi xấu hổ đến đỏ bừng, rất động lòng người.“Vị công tử này… ”Thấy Mạc Vô Tình vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, không thèm quan tâm đến nàng, Thanh nhi vẫn cầm bát canh cá, bất đắc dĩ hướng ánh mắt khó xử về phía Dịch Thần xin giúp đỡ.“Không cần sợ, ta đưa cho hắn.”Ai, sao có thể đối với xinh đẹp Tiểu cô nương lãnh đạm như thế đâu? Nữ nhân như hoa, sinh ra là để người hảo hảo đau yêu a!Dịch Thần vươn tay đi, nhất thời vô ý, đụng phải ngón tay nhỏ nhắn của nàng. (Vô ý thiệt hông? =.=)“Ôi…”Thanh nhi thất thanh kinh hô, tay run lên, canh cá suýt nữa rơi, Dịch Thần nhanh nhẹn đỡ lấy bát.“Bị phỏng sao? Để cho ta xem xem.”Hắn một phen cầm lấy bàn tay Thanh nhi, coi thương thế. Hoàn hảo, ngọc chưởng trơn bóng không tỳ vết, mềm mại không xương, mùi thơm thiếu nữ từng trận truyền đến, gọi lòng người chao đảo
“Công tử…”Thanh nhi yếu ớt kêu một tiếng, thẹn thùng cúi đầu.Có cái gì đó không đúng!Trong lòng bỗng nhiên xẹt qua mãnh liệt dự cảm, Dịch Thần lại không biết dự cảm này rốt cuộc nói lên cái gì!“Hừ!”Một tiếng hừ lạnh cắt ngang bầu không khí vô cùng ám muội giữa hai người, Mạc Vô Tình mở hai mắt. (* Có người khó chịu a! Ta cá là chính Vô Tình kaka cũng không bít mình khó chịu cái gì! Ka ka ka…^^)Phát hiện mình thế nhưng vẫn là cầm bàn tay Thanh nhi không rời, Dịch Thần lập tức buông ra.“Thực xin lỗi.” Hắn nói.Thanh nhi đỏ mặt, giống như trốn mà nép sát vào Lý đại gia.Trời xanh, biển đẹp, phong đạm, vân khinh… Hết thảy xem ra đều tốt lắm.Rốt cuộc có cái gì không đúng!? Dịch Thần hơi hơi nhíu mi.“Tròng mắt đều nhanh rơi xuống .”Mạc Vô Tình lạnh lùng nói. (Có dấm chua! Ủa, ở đâu có dấm chua???)“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi.” Dịch Thần phục hồi tinh thần, lơ đễnh cười nói, bưng canh cá, “Đến, uống một ngụm đi, từ khi rời bến tới nay, dường như ngươi cũng chưa ăn gì.”Mùi tanh thoang thoảng của cá bay sát đến bên mũi, Mạc Vô Tình không khỏi ngửa người ra sau né tránh.“Làm sao vậy? Cũng không phải độc dược.”Dịch Thần lại để sát bát canh vào hắn.“Tránh xa ta một chút, ta không đói bụng.”Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy dạ dày từng trận từng trận bốc lên.“Ngoan, đừng như thế mà.” Dịch Thần đem canh cá nâng đến bên môi Mạc Vô Tình.”Tuy rằng ngươi phải luyện cho bản thân vô ham vô cầu, nhưng cũng không thể không ăn gì đi! Canh cá rất có dinh dưỡng, lại tươi ngon lại mỹ vị… ”Vẻ mặt tươi cười hồn nhiên như hài đồng, nhưng ở trong mắt Mạc Vô Tình, cùng ác ma không kém là mấy.“Cút ngay!”Ra sức ném ra hai chữ này, nhẫn nại đã đến cực điểm, Mạc Vô Tình một phen đẩy Dịch Thần ra, mạnh bổ nhào vào mép thuyền, nôn thốc nôn tháo. (Úy, đã … gì đâu mà nôn rồi??? Không lẽ là “nắm tay nhau cũng mang thai” trong truyền thuyết? Ka ka ka ka ka.. ^o^)Lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều nôn cả ra đây, dạ dày vốn không có gì, sau khi nôn ọe một hồi đúng là nôn ra cả mật xanh mật vàng.“Ngươi sao say sóng say đến lợi hại như vậy!”Dịch Thần chấn động, tiến lên giúp y vuốt vuốt lưng.“Không cần ngươi quan tâm.” (Gió biển mạnh vậy mà sao chưa hết mùi dấm a!=.=)Tuy rằng bàn tay của hắn khiến y thập phần thoải mái, nhưng Mạc Vô Tình vẫn là giãy dụa nghĩ muốn thoát ra.