Dư Thanh Ái Hận

Chương 23



“Vô Tình.” Dịch Thần kinh hô, muốn tiến lên đỡ lấy thân hình loạng choạng sắp ngã của y, lại bị y một chưởng hất ra.“Ngươi hộc máu !” Dịch Thần kinh hoàng thất thố, nắm chặt lấy vạt áo y, hoàn toàn không để ý đến chính mình ngực trái còn đang chảy máu.“Buông tay!”Tê một tiếng, một đạo kiếm quang, vạt áo trước một khối bố sam đứt lìa.Dịch Thần cầm trong tay mảnh bố sam, sắc mặt trắng bệch.“Ngươi cùng ta từ nay về sau, nhất đao lưỡng đoạn!”…….Hết thảy đều là giả!Mạc Vô Tình cương lãnh thân mình, từng bước một hướng về phía bãi biển đi đến.Chiếc áo dài xám của y loang lổ nhiều điểm, vết máu chói mắt, thê tuyệt điêu linh.Bên môi y còn có một đạo vết máu, khuôn mặt y vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt đã toát ra một vết rách đầy yếu ớt.Y đi ở trong gió biển ***g lộng, tựa hồ lung lay sắp đổ.Hết thảy đều là giả!Một câu kia trong đêm mưa to sóng lớn, lúc hắn ôm lấy y ngã vào trong biển, hơi ấm dán tại trong ngực, thấp giọng vi ngữ.Hết thảy đều là giả!Bao nhiêu nhu tình khiêu khích, bên tảng đá h**n ** kinh đào hãi lãng, những đêm lạnh ở trong động từng ôm nhau mà ngủ, những buổi sớm trên bờ biển từng ôm nhau chờ đợi mặt trời mọc!Không có cái gì là thật!Khó trách hắn sẽ như thế tử triền lạn đánh, khó trách hắn lại tự nguyện yêu thương nhung nhớ, đối với một kẻ đồng dạng là nam nhân, khó trách…..Đi xuống nước biển, khẽ nhún mình, Mạc Vô Tình nhảy lên trên chiếc thuyền của Cừu Kính.“Vô Tình, ngươi muốn làm gì?” Phát hiện ý đồ của y, Dịch Thần kích động kêu lên, thẳng truy lại đây. Đang muốn lên thuyền, lại bị y vung tay lên, một đạo chưởng phong cường đại giống như đổ tường đồng vách sắt, khiến hắn nửa bước cũng tiến không được.Kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng thẳng tả* mà đến, một kiếm chặt đứt dây thừng, thân thuyền khẽ động, dập dờn ra xa. (* phía bên trái)Đầy trời kiếm vũ, ở mặt biển kích khởi mấy cột sóng.Bọt nước phóng lên cao, giống như xuân liễu tơ bông, duyên dáng, xinh đẹp.“Đừng bỏ rơi ta!”Chạy về phía trước vài bước, nhảy vào trong biển, máu trên vai trái hạc hạc rơi xuống, tích vào trong nước, thản nhiên lan rộng.Có phải vì yêu chưa đủ sâu, nếu không vì sao ngay cả màu của máu đều ảm đạm như thế?Con thuyền dần dần đi xa, đang mang đi con người mà cả đời này hắn cũng không muốn buông tay.Dịch Thần phát cuồng hét lớn: “Ta không có ý định muốn giấu ngươi, ta vẫn đều muốn nói cho ngươi, nhưng lại sợ ngươi sẽ giống như bây giờ, không để ý tới ta, cho nên ta vẫn không dám nói.”

Tiếng gào tê thanh kiệt lực, có thể nhờ vào sức gió, nhắn giùm đến bên tai y?“Ân oán đời trước, vì cái gì còn muốn đè lên số phận chúng ta? Vô Tình, từ ba năm trước đây ta vẫn luôn yêu ngươi. Ta nghĩ tẫn biện pháp tới gần ngươi, chính làvì ta yêu ngươi. Ngươi muốn ta nói như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta, ta chưa từng có…..”Lảo đảo vài bước, thân thể không chịu nổi gánh nặng, hắn té ngã ở trong nước biển, quần áo ướt đẫm.Áo trắng, nước trong, máu đỏ…..Nước mắt, trong suốt, như trân châu…..Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm.“Ta chưa từng lừa gạt ngươi, Vô Tình, ta thật sự yêu ngươi…..”Nước biển mang theo vị mặn của muối đập thẳng vào trong vết thương, thanh âm mang chút nghẹn ngào dần suy yếu đi…..Biển rộng bao la trống trải, bốn phía, đều tràn ngập tiếng gió ù ù.Tìm không thấy phương hướng, đám mây ở giữa không trung, từng đợt cuồn cuộn mà qua.Cánh buồn màu trắng dần dần biến thành một điểm nhỏ, biến mất trong nước biển.Sau đó….. Hết thảy đều tiêu thất….. Phảng phất hết thảy đều chưa từng phát sinh…..Cho nên, người nọ vẫn đã đi.Quyết tuyệt, vô tình, không quay đầu lấy một lần.Liền đã đi xa đến như vậy…..

Giang Nam, Tô Châu ——

Giao trấn, trà quán ở ngã ba đường mòn ——Vẫn là lão nhân kia, giống như một người quản gia trung thành và tận tâm, tỉ mỉ chăm sóc cho trà quán đơn sơ của mình, cùng nữ hài tử hoạt bát khờ dại là cháu gái của ông.Lão nhân cảm thấy mình quả thực đã già rồi.

Đại khái là ánh mặt trời oi ả của mùa hè đã làm bốc hơi hết tất cả sức lực của ông, thân thể ông đã không còn linh hoạt như mới đây nữa, thậm chí tai cũng không còn thính, da dẻ ông tựa như vỏ của cây cổ thụ che trời, nếp nhăn càng lúc càng lan tràn, khô ráp, khắc sâu dấu vết của năm tháng.Nhưng lão nhân vẫn một lòng ở lại với quán trà đơn sơ, quyết không đóng cửa.Bởi vì đó là nơi duy nhất để ông cư trú.Trước quán trà, khách qua lại, vội vàng. Có một vài người là tiểu thương, có một vài người là quan binh, có một vài người là bình dân dân chúng, đương nhiên, còn có rất nhiều là võ lâm nhân sĩ trì đao lấy kiếm.Rất nhiều người, ta thấy một lần sẽ nhớ kỹ, rất nhiều người, cho dù thường xuyên đến, đều không để lại chút ấn tượng.Có khi, lão nhân ngẫu nhiên sẽ nhớ tới vị khách một năm mới đến một lần ấy, cái người trẻ tuổi vô luận là biểu tình hay là động tác đều thập phần cứng nhắc ấy…Nghĩ đến y, có khi ông không khỏi phát ra một hai tiếng thở dài.Đương nhiên, loại tưởng niệm này chỉ là nhoáng lên một cái mà qua, cũng không để lại ấn tượng quá sâu trong lòng, bởi vì ông thật sự đã già rồi, rất nhiều chuyện nên nhớ đều đã không nhớ rõ nữa, mà rất nhiều không nên nhớ, lại luôn đột nhiên toát ra đến trong đầu.Cho nên, ông thường xuyên ngẩn người, đây cũng có thể coi là căn bệnh chung của tất cả những người già cả đi! Nhất là tại thời điểm sau giờ ngọ như vậy, thật rất thích hợp để ngẩn người.“Lão bá, cho ta một bát nước chè xanh!”Đột nhiên, thanh âm sang sảng vang lên cắt ngang suy tư của lão nhân, chỉ thấy ánh sáng thoáng chốc bị che lấp, từ bên ngoài đi vào một người nam tử cao lớn.Khi nam tử vào đến, tất cả khách đang ngồi trong tiểu quán, hoặc đang nói chuyện phiếm, hoặc đang vùi đầu ăn…, tất cả đều dừng lại nhìn hắn.Ánh mặt trời, phảng phất như tất cả ánh mặt trời đều tụ tập ở trên người hắn, tiểu quán lập tức sáng ngời lên.Bố y, bố y khoan rộng thùng thình lơi lỏng, phiêu phiêu dật dật, xuất trần, thoát tục.“Công tử mời ngồi, nước trà lập tức đến!”Lại có sinh ý* tới cửa, lão nhân lập tức tinh thần phấn chấn, nữ hài tử cũng chạy tới chạy lui lau bàn rót nước. (* việc làm ăn)“Tiểu cô nương hảo đáng yêu!”Nam tử kia mỉm cười, đôi mắt cong cong như một vòng trăng non, ôn lãng mê người.“Ngươi tên là gì?”Nam tử ngồi xuống, mỉm cười sờ sờ đầu tiểu cô nương.Tiểu cô nương lại sợ người lạ, lui thẳng đến sau lưng lão nhân, ló đầu ra, một đôi mắt tròn to trong sáng chuyển a chuyển .“Mau nói cho vị công tử này biết tên của ngươi, đừng sợ!”Lão nhân nhẹ giọng cổ vũ.“Tiểu. . . . . . Thảo. . . . . .”

Đồng âm* non nớt nhẹ nhàng vang lên. (* giọng nói của trẻ nhỏ, chưa vỡ tiếng)“Tiểu Thảo?”Nam tử mỉm cười khen: “Thật sự là một cái tên hay!”“Kia. . . . . . đại thúc. . . . . . Ngươi tên là gì?”Tiểu Thảo sợ hãi hỏi, a, vị đại thúc trước mắt cười thật hảo hảo xem úc, bộ dạng cũng thật là đẹp mắt, hẳn là người đẹp mắt nhất trong số tất cả những khách nhân mà cô bé đã gặp qua.“Đại thúc?” Nam tử kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa từ trên băng ghế tuột xuống dưới.“Tiểu Thảo. . . . . . Tiểu muội muội. . . . . . Ngươi nhìn kỹ xem, phải mở to hai mắt thấy rõ ràng, ta thật sự già như vậy sao?”Nam tử cố gắng xuất ra một nụ cười hòa ái dễ gần.Không thể nào a! Bất quá là một chuyến đi biển hóng gió gần một tháng, chẳng lẽ hắn liền hoàn hoàn mỹ mỹ trở thành một “đại thúc”? Làm ơn đi, hắn còn không có thành thân a!Tiểu Thảo chấn kinh, lại trốn về sau lưng lão nhân.“Thật sự là nha đầu ngốc không hiểu chuyện, gọi người cũng không biết gọi. Cái gì đại thúc, mau gọi đại ca ca!” Lão nhân không khỏi khiển trách.“Đại ca ca. . . . . .”Tiểu Thảo nghe lời, nói.“Ngoan. . . . . .”Thật sự là giống như chết đi sống lại a, nam tử vừa lòng sờ sờ đầu tiểu Thảo, nói: “Họ của đại ca ca dài dòng phức tạp, bất quá tên dễ nhớ lắm, kêu Dịch Thần, vui vẻ ‘Dịch’, tinh thần ‘Thần’.”Thật sự là một cái tên vừa đơn giản vừa dễ nhớ, lão nhân lập tức liền nhớ kỹ nam tử kêu Dịch Thần này.“Tiểu Thảo vẫn luôn sống ở nơi này sao?”Dịch Thần vừa uống trà vừa cùng tiểu Thảo nói chuyện phiếm.“Ân.” Tiểu Thảo dùng sức gật đầu. (Đáng yêuuuuuuuu… Lại đây tỷ tỷ cưng một cái!>x

Vô Tình cốc.

Cây xanh che rợp bầu trời, thân cây san sát, hình thành nửa vòng tròn vĩ đại, đem cả sơn cốc vây trong đó.Khoảng không rộng rãi còn sót lại rạng rõ ánh sáng mặt trời, hắt vào trong cốc từng dải nắng vàng nhàn nhạt.Ánh sáng tái nhợt lành lạnh vừa vặn chiếu đến một bia mộ bằng đá trong đáy cốc.Một tòa mộ phần không lớn không nhỏ, cân xứng hài hòa, chữ trên bia màu đỏ, nổi bật chói mắt.Một bát nước chè xanh, năm cái bánh bao, lẳng lặng đặt ở trước mộ phần. (TT^TT Khi nào đổi món sang cơm trắng với đậu hủ cho ảnh đi!)Một gốc hoa mai mềm rủ xuống trên phần mộ, gió bay lên, cành lá thản nhiên tản ra.Hôm nay là ngày giỗ của người ấy.Hàng năm vào ngày này, hắn nhất định sẽ đến đây, lẳng lặng, cứ như vậy mà bồi* y cả ngày. (* ở bên cạnh, làm bạn.)Ngón tay thon dài qua lại v**t v* ba chữ Mạc Vô Tình khác sâu trên tấm bia, một lần lại một lần, tựa như hắn đã không ngừng gọi tên y mấy vạn lần trong tâm tưởng suốt ba năm qua.….. Vô Tình, ta còn phải chờ bao lâu, mới có thể đi đến bên ngươi? Kỳ thật muốn ta chờ bao lâu đều được, chính là đừng tiếp tục để ta một mình tại nơi này!….. Cho ta báo mộng đi, nói cho ta biết ngươi ở nơi nào, như vậy chờ sau khi ta chết, là có thể đi tìm ngươi . Người đã chết, hẳn còn có linh hồn, sao không báo mộng cho ta đâu? Cho dù chỉ là những đoạn ngắn rời rạc?….. Vô Tình, đã nhiều năm như vậy, vì sao ta ngay cả mộng đều không mộng thấy ngươi đâu? Có phải vì ta yêu ngươi còn chưa đủ thâm sâu? Hay là ngươi còn đang trách ta, cho nên không chịu tới gặp ta?….. Vô Tình, mặc kệ ngươi có chịu tới gặp ta hay không, ta hiện tại đã được đến trọng thương, phỏng chừng mệnh không kéo dài bao lâu nữa, có lẽ có thể lập tức tới gặp ngươi….. Ngươi nhất định phải chờ ta…..