Một tấc cũng không thể nhúc nhích.Trên trán Đường Thanh Hà rịn ra mồ hôi.Dịch Thần mở mắt ra, trong ánh lửa văng khắp nơi, hắn thấy được ánh mắt kia.Hàn phong*! (* Phong ‘mũi nhọn’, không phải phong ‘gió’)Mũi nhọn lãnh lẽo như băng tuyết, cặp mắt đen thâm trầm lại mãnh liệt hừng hực giống như ngọn lửa thiêu đốt toát lên từ địa ngục.Băng cùng hỏa giao nhau trong cặp mắt ấu, cùng nhau trộn lẫn cùng nhau bùng nổ……Một ngụm máu tươi trong miệng hắn phun ra, bắn lên ngực người nọ.Không thể nào!Mang theo ý niệm này trong đầu, Dịch Thần nhất thời hôn mê đi.***Trong Thu Thủy các.Tiêm ảnh liên bước* khẽ dời, khinh khinh lượn lờ, dư hương phác mũi. (* Bóng dáng thanh mảnh, bước chân như hoa sen, chỉ người con gái đẹp)Tạ Thu Thủy thật cẩn thận cầm chén thuốc, đi vào nội các, vén lên tầng tầng sa trướng.Nhất thời mãn thất dược hương*. (*Mùi thuốc bay tràn ngập trong phòng)“Công tử, dược đã sắc xong.”Ôn nhu khinh ngữ, không muốn đánh động đến Dịch Thần đang hôn mê trên giường, nàng cầm chén thuốc nhẹ nhàng đặt lên bàn.Xoay người, nín thở, nàng lẳng lặng nhìn thân ảnh canh giữ ở bên giường, không dám nhiều lời. Chỉ sợ một khi mở miệng, sẽ gặp phải hàn khí như băng b*n r* từ phía nam tử im lìm tựa pho tượng kia.Cứng ngắc thẳng băng, tản ra hàn khí trí mạng, khiến người ta hô hấp đều khó khăn.Đây là một nam nhân quá mức lãnh ngạnh mà khác người.Một nam nhân vừa thấy liền biết là kẻ không thể thân cận.Nhưng nàng biết, người này là bạn không phải địch, vì y đã đem Dịch Thần một thân đầy máu, hôn mê bất tỉnh cứu trở về Thu Thủy các.“Công tử?”Chờ đợi một lúc lâu, thấy người nọ lạnh lùng bất động, nàng không khỏi lại ra tiếng nhắc nhở.“Ta giao hắn cho ngươi .”Nam tử lãnh ngạnh vẫn đứng đưa lưng về phía nàng rốt cục mở miệng, thanh âm cứng ngắc, không hề có chút cảm xúc.Dứt lời, y liền động, xoay người muốn đi.“Công tử muốn đi đâu?” Tạ Thu Thủy vội vàng ngăn lại hắn.“Không cần ngươi quản.”Cặp mắt dưới mái tóc đen giống như hai tia sét sáng rực mà lãnh đạm, nàng chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.“Không biết liệu ta có thể xin công tử cho biết tính danh*, chờ sau khi Mộ Dung công tử tỉnh lại cũng biết ân nhân cứu mạng của chàng là ai.” (* tên)“Không cần!”Nam tử lạnh lùng nói, xoay người muốn đi, lại bị một lực đạo yếu đuối mà cố chấp kéo lại.Nhìn lại, Dịch Thần vẫn hôn mê chưa tỉnh nhưng bàn tay lại như có ý thức, hoặc là một loại bản năng cầu sinh, gắt gao túm chặt lấy vạt áo của y nãy giờ không buông
Chỉ cần y vẫn quyết tuyệt cất bước, bàn tay đó sẽ rời ra, nhưng nhìn thấy cặp lông mày u uẩn chau chặt của hắn, y lại do dự.Không đành lòng vọng động, không muốn tăng thêm thương thế cho hắn. (Nói trắng ra là muốn ở lại, không nỡ rời đi cho xong, ài…)“Công tử, ngài xem, Mộ Dung công tử cũng không nguyện ý để ngài đi! Ngài hãy chờ chàng tỉnh lại đi. Huống hồ thương thế của chàng nặng như vậy, vạn nhất có chuyển biến xấu, Thu Thủy cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”Tạ Thu Thủy thấy có cơ hội, lập tức ôn ngôn khuyên bảo.“Thu Thủy ngay tại bên ngoài, công tử nếu có việc cần, xin cứ phân phó một tiếng là được.”Tuy rằng thực nghi hoặc về mối quan hệ giữa Dịch Thần cùng nam tử xa lạ kia, Tạ Thu Thủy vẫn thức thời lui xuống.Cánh cửa khép lại, khoảng không gian nho nhỏ này, rốt cục chỉ còn lại có y cùng hắn.Đứng thẳng bất động thật lâu, cuối cùng y cũng chậm rãi ngồi ở bên giường, thật sâu chăm chú nhìn…..Ngón tay thon dài chậm rãi vươn ra, vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, nhẹ chạm qua hai gò má gầy gầy của hắn, sau đó trượt xuống đôi môi tái nhợt, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát….. Bên môi còn lại một vệt máu, là lúc nãy vừa mới hộc ra búng máu kia đi.Y cúi xuống, vươn đầu lưỡi, khẽ l**m vết máu chói mắt kia.Mùi máu tươi tràn ra, vẫn tràn đến trong lòng.….. Vì cái gì…. Rốt cuộc là vì cái gì….. Vì cái gì ngươi lại có khuôn mặt tiều tụy đến như vậy? Vì cái gì ngươi lại không đỡ nổi một kiếm chiêu như thế? Vẫn nghĩ đến ngươi trôi qua những ngày này rất khá, ở Thu Thủy các nhìn trộm thấy ngươi cũng thật sự tốt lắm, vì cái gì lại thành như vậy…..….. Rốt cuộc là vì cái gì…..Lần đầu tiên, nam tử diện vô biểu tình kia mày kiếm chau chặt.***