Hàn quang không phát ra từ đôi mắt nam tử kia! Cũng không phải đến từ cương đao trong tay đại hán!Hàn quang đúng là đến từ bàn tay nhỏ nhắn của nàng kia!Ngọc thông tú thủ*, mười ngón nhỏ dài. Không biết từ khi nào, trong móng tay lại bay ra ngân châm dài chừng một tấc! (*Ý nói bàn tay thanh tú, đẹp như hoa như ngọc)Ngân châm chợt lóe, hàn quang đột bạo! Hướng về đôi mắt nam tử kia đâm tới!Phong vân nổi lên, hoành biến chợt sinh*!
Ngón tay ngọc lại búng ra, mười mũi ngân châm lóe sáng, bắn về phía nam tử, nhằm đến các đại huyệt* trên thân thể y, chính xác không lầm. (* các huyệt đạo quan trọng nhất trên cơ thể, có thể làm suy giảm, thậm chí phế bỏ võ công của người luyện võ)
Ngân châm như mưa sao sa lóng lánh quang huy* lướt ngang trời đêm. (*hào quang lóe sáng)Quang huy chói mắt.Thứ ám khí tinh xảo xinh đẹp lại độc ác trí mạng như vậy, chỉ có thể là —— Đường môn”Truy hồn Thần châm” !Tứ Xuyên Đường môn, môn phái từ trước lấy ám khí, độc dược cùng thủ đoạn tàn nhẫn để nổi tiếng.Dịch Thần lập tức hiểu được hết thảy!Thì ra tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một màn diễn, đại hán cùng thiếu nữ kia nguyên lai là người của Đường môn!“Hừ!”Một tiếng hừ lạnh, từ trong mũi của nam tử kia phát ra.Giống như tuyết sơn* vốn yên lặng… nay trong nháy mắt bùng nổ, Dịch Thần chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, rồi sau đó một cỗ kiếm khí cùng sát khi sắc bén đến cực điểm từ trên người nam tử kia phun ra lan tràn như ánh nắng sớm trải rộng khắp khi mặt trời mọc. (* Núi tuyết. Úi, tuyết mà lở thì… Chỉ thua có núi lửa phun!)“Đinh” một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh tước kim đoạn ngọc, vang vọng khắp tầng lầu.Trong bàn tay trầm ổn của nam tử kia nắm chặt một thanh kiếm.Đó là một thanh kiếm cực không bình thường.Thân kiếm trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra lưu quang trắng xanh, trong trẻo mà lạnh lẽo.Khi thân kiếm khẽ nhếch, quang hoa như nguyệt sương khuynh tiết mà ra, rọi đến trên mặt mỗi người gợi lên từng trận hàn ý mãnh liệt.Trong khi thân kiếm rung lên liền phát ra một tiếng thanh ngâm, như thanh âm của dòng suối nhỏ trong núi sâu hoan xướng*, lại như tiếng chim thánh thót hót trên nhánh cây xanh đầu đường. (* vui ca)Kiếm quang đột nhiên lóe lên, như ánh lưu ba thiên kiều bá mị hiện lên trong mắt tình nhân, lại như hàng vạn ngọn núi trải dài vây quanh một miền đất rộng, càng giống như vũ nương cong lưng vẫy ra một đạo sóng lụa.
Mĩ, khinh, đạm, mà khoái*! (* Đẹp, nhẹ, nhạt, nhanh)Kiếm pháp tuyệt diễm!Dịch Thần không khỏi xem ngây người, hắn vạn lần không ngờ, nam nhân này lãnh đắc tượng băng sơn, ngạnh đắc tượng hòn đá, cư nhiên có thể sử xuất kiếm pháp phiêu dật xuất trần như vậy.Nhất kiến đã là kinh nhân, tái kiến đó là kinh diễm!Có vài vết máu nhất thời phun ra, hai bóng người phủ phục ngã xuống đất. Biểu tình khiếp sợ không thể tin nổi – ở một khắc kia trước khi chết – hiển hiện vô cùng rõ ràng.Đích thực là không thể tin!Nam tử tử chỉ điểm nhất chiêu, thậm chí không có bất luận kẻ nào thấy y xuất chiêu ra sao, y liền đã đoạt lấy tính mạng của môn nhân Đường môn tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.Tất cả chỉ trong nháy mắt diễn ra, cũng trong nháy mắt chấm dứt.“Chưởng quầy, tính tiền.”Kiếm quang chợt lóe, kiếm đã vào vỏ.“Hảo, hảo…”Chưởng quầy* sớm đã bị dọa ngốc vội vã chạy tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám. (* Người quản lý tiệm, thường là chủ tiệm.)Tất cả khách khứa trong Trạng Nguyên lâu đều câm như hến, nhìn theo nam tử kia từng bước một đi ra ngoài tòa lầu.Từng bước, lại từng bước…Bước chân thong thả mà ngưng trọng, như thể mỗi một bước đều muốn dẫm ra trên mặt đất một cái lỗ thủng.Mặt không biểu tình, y cứ như vậy đi về phía trước, phảng phất như cả đời này cũng vĩnh viễn sẽ không dừng bước.Y từ đâu tới đây? Lại muốn đi nơi nào? Có phải ngay cả chính y đều không có mục tiêu, cũng chỉ là bước đi trên con đường của một lãng tử kiếm khách ?Xuyên qua dòng người tốp năm tốp ba, trải qua con đường với đủ loại kiểu dáng hàng rong bày ra hai bên, tất cả những thập trượng nhuyễn hồng, phồn hoa di thế này đó, liệu có để lại ở trong lòng hắn một chút dấu vết nào hay không?Từng bước, lại từng bước… Gò má lạnh lùng, không có nửa điểm cảm xúc dao động.“Hảo một thanh Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm, hảo một tên Lãnh Kiếm Vô Tình!”Thanh âm sang sảng từ sau lưng truyền đến, thân mình y cứng đờ, rốt cục, y chậm rãi quay đầu lại.Lại là người kia!Cái kẻ mạc danh kỳ diệu đột nhiên ngồi ở phía đối diện với y.Cái kẻ cười rộ lên khiến người khác có cảm giác chán ghét nói không nên lời.“Thì ra ngươi chính là người liệt danh thứ nhất trên kiếm khách bảng: Lãnh Kiếm Vô Tình —— Mạc Vô Tình! Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”Hai con mắt sáng ngời chớp chớp giống như vành trằn non phía chân trời, Dịch Thần cười đến giống như một con mèo nhỏ thâu tinh*. (* trộm sao. Cười theo kiểu nho nhỏ đắc ý)Mạc Vô Tình đột nhiên cảm thấy khóe mắt mình nhảy lên một chút.“Ta gọi là Dịch Thần, Dịch với nghĩa ‘dễ dàng’*, Thần trong ‘tinh thần’, tên rất dễ nhớ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ úc.” (* Còn phát âm là Dị. Ta để nguyên là Dịch.)Dịch Thần đi đến trước mặt hắn, hai người thân cao không kém mấy. Duy nhất có điều khác nhau là một kẻ mang khuôn mặt tươi cười, còn người kia mặt lạnh.Mạc Vô Tình nhìn hắn một cái, lại tiếp tục đi đường của mình.“Tên của ngươi thật thú vị, Mạc Vô Tình, là cha mẹ ngươi đặt cho sao?”Dịch Thần vội vàng theo sau, giống như một con ruồi nhặng bám chặt thức ăn súy không xong, bắt đầu ghé vào lỗ tai hắn ong ong kêu.“Nhìn ngươi thật đúng là lãnh huyết vô tình. Bất quá, người vô tình có hai loại. Một loại là chân chính vô tình vô cảm, một loại là quá mức đa tình đa cảm. Như vậy, ngươi thuộc loại loại nào?”Dịch Thần càng nói càng tỏ ra tin tưởng chính mình là thuộc loại người càng phô trương càng hấp dẫn.“Ngươi thực phiền!”Thực rõ ràng ba chữ, thậm chí lộ ra ẩn ẩn sát ý.Dịch Thần tin tưởng nếu hắn thật sự là một con ruồi nhặng, Mạc Vô Tình chỉ sợ sớm rút kiếm, ở trên mình hắn đâm ra mười tám cái lỗ*. (* là 18 vết thương thê thảm ý mừ.)Bất quá y rốt cục đã mở miệng, tuy rằng từ ngữ thiếu thốn đến bần cùng, nói đều là những lời giống nhau như đúc, nhưng ít ra so với lần đầu tiên đã tốt hơn nhiều, cũng không nói gì hắn giống ruồi bọ, Dịch Thần nhất thời tinh thần rung lên.“Ta biết ta thực phiền, nhưng là, lão huynh ngươi liệu có thể dùng từ khác đến hình dung ta, ngoại trừ ‘ngươi thực phiền’? Tuy rằng đầu năm nay trầm mặc ít lời thực thịnh hành, bất quá, lão huynh ngươi cũng quá tích chữ như vàng đi!”Mạc Vô Tình nhìn hắn như thể đang nhìn một thằng ngốc.“Để làm chi nhìn ta như vậy? Chưa từng gặp qua nam nhân nào tuấn mỹ giống như ta vậy hay sao?”“Ngu, si!”Hạ một lời khẳng định, Mạc Vô Tình tiếp tục hướng về phía trước mà đi.“Uy, vừa rồi ngươi làm thế nào biết được nữ nhân kia muốn giết ngươi?”Dịch Thần bám riết không tha theo sát y.“Chỉ có ngu ngốc mới có thể không biết!”Mạc Vô Tình lạnh lùng nói. Khi nàng kia chạm đến tay phải của y, y liền cảm thấy bất thường. Một thanh lâu nữ tử tuyệt sẽ không có một đôi lòng bàn tay đầy chai sần.“Sao ngươi lại cùng Đường môn kết hạ oán cừu? Bọn họ là môn phái khó chơi nhất trên giang hồ, hiện tại ngươi lại giết đến hai người của Đường môn, ngày sau của ngươi sẽ không yên lành…”“Biết liền cút xa một chút.” Y luôn như thế, lời ít mà ý nhiều.“Bất quá con người của ta na… Không có hứng thú gì khác, chỉ là thích vô giúp vui.” Dịch Thần vẫn mỉm cười nói.Cặp hàn mâu* đủ đề đông cứng cả tòa Tô Châu thành của Mạc Vô Tình đối với hắn, tựa hồ không có được nửa điểm tác dụng. (* ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn)“Tự tìm tử lộ*!” (* đường chết)