Ở thôn trang mười năm, ta đã sớm không còn nhớ rõ dung nhan phụ mẫu.
Bà v.ú thường nói ta là đích thứ nữ của Vương gia, vốn dĩ nên được sống trong vinh hoa phú quý, chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia.
Mỗi lần nhắc đến, bà đều đỏ mắt mắng một hồi nhưng lại sợ làm hư ta, thành ra lời qua tiếng lại chỉ là mấy câu như “chết tiệt”, “lòng lang dạ sói”, “bụng dạ xấu xa”.
Ta rúc bên người bà vừa mỉm cười ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa đếm đầu ngón tay tính xem còn mấy ngày nữa a huynh sẽ trở về.
Chắc lần này huynh ấy sẽ mang về thứ gì đó mới lạ thú vị cho ta.
Thôn trang này cách kinh thành xa xôi ngàn dặm, khi ta được đưa tới phải ngồi xe ngựa suốt mấy ngày trời.
Vừa tới nơi, đã có mấy bà tử mặt mày hung dữ canh giữ bảo rằng phải tuân theo mệnh lệnh của lão gia và phu nhân không cho ta bước chân ra ngoài.
Thế là ta bị giam cầm trong khu nhà này tròn mười năm.
Ta không biết chữ, không biết đọc sách làm thơ, lại càng không biết đánh đàn múa hát, chuyện bếp núc cũng chẳng rành.
Thế nhưng bà v.ú vẫn luôn khen ta ngoan ngoãn, bảo ta như hoa quý trời ban.
Là nữ nhi tốt nhất trên đời này.
A huynh cũng nói ta là muội muội tốt nhất thế gian.
A huynh là nhi tử của bà vú, năm đó cũng cùng ta tới nơi đây.
Không giống như ta bị ràng buộc đủ điều, a huynh thì chẳng ai quản thúc.
A huynh từng theo thợ săn trong thôn vào núi, học được bao bản lĩnh, nay đã có thê tử và con sống an nhàn nơi đây.
Tẩu tử chính là nữ nhi của sư phụ a huynh, hai người tình cảm mặn nồng.
“Bà vú, a huynh sắp trở về rồi nhỉ?”
“Lần này đi cũng hơn tháng chắc là sắp về rồi.”
Ta nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vốn dĩ nên vô biên vô tận nhưng bị giam trong nơi chật hẹp này, trời cao kia dường như cũng nhỏ lại.
Ta nhớ đến lời kể của a huynh về sông dài nước rộng, rừng rậm núi non, đường phố đông đúc, chợ phiên náo nhiệt, lễ hội tưng bừng, đủ loại mỹ thực, vật quý hiếm lạ…
Mười năm.
Phụ mẫu chưa từng cho gọi ta về, cũng chẳng một lần ghé qua thăm.
Mọi chi tiêu ăn mặc đều dựa vào sản vật ở thôn trang.
Tuy chẳng phải cao lương mỹ vị, gấm vóc lụa là nhưng cũng không đến nỗi đói lạnh.
Thuở nhỏ chẳng hiểu “khắc phụ khắc mẫu” là gì. Lớn hơn chút, nghe mấy bà tử xì xào gọi ta là sao chổi, tránh xa kẻo rước họa, ta mới dần hiểu.
Người đời ai chẳng xu lợi tị hại.
Người thân rời bỏ khiến lòng ta buồn lắm, nhưng dường như cũng không quá đau khổ.
Vì ta còn có bà vú, có a huynh.
Lần này a huynh mang về không ít thứ lạ mắt, trong đó có một chậu hoa trà héo tàn, nghe bảo gọi là “Mười Tám Học Sĩ”.
Ta đâu biết tên ấy thanh nhã ra sao, chỉ thấy nó đáng thương, bèn cẩn thận thay đất, tưới nước, đặt ở cửa sổ, dùng khăn nhỏ lau từng chiếc lá còn sót lại, đợi nó đ.â.m chồi nảy lộc.
“Bà vú, bà vú, nó sống rồi!”
Ta giục bà mau đi nói với a huynh rằng chậu hoa trà ta đã nuôi sống.
Trước khi đi, bà sờ mặt ta, đôi mắt đỏ hoe: “Ta sẽ sớm quay lại, con ngoan ngoãn ở nhà.”
“Vâng.”
Ta từng lén trốn ra ngoài, bị bắt về cũng không bị trừng phạt, nhưng bà v.ú lại bị đám bà tử ức h.i.ế.p thậm tệ. Ta không đánh lại họ, cũng chẳng làm gì được.
Từ đó, ta chẳng dám trốn lần nào nữa.
Vì ta hiểu, chỉ cần ta phạm lỗi, người chịu tội sẽ là bà vú.
Ngày người của Vương phủ đến đón ta, lá hoa trà cũng xanh tốt mơn mởn.
Người kia nói rất nhiều, ta chẳng nhớ được câu nào.
Vì ta biết họ đang nói dối.
Bảo rằng phụ mẫu nhớ ta, nên mới cho người đến đón về.
Ta tuy chưa tỏ tường thế sự, nhưng chẳng phải ngốc nghếch.
Thật giả vẫn có thể phân biệt.
Bà v.ú thì vô cùng vui mừng, tưởng rằng mây tan trăng sáng, cuối cùng ta cũng được đoàn viên.
Ta không nỡ nói cho bà biết rằng ta sợ chuyến hồi phủ này chẳng qua là từ một nhà giam chuyển sang một nhà giam khác.
Nên ta không để bà theo cùng, sợ bà đau lòng vì ta, làm ra chuyện không thể cứu vãn.
“Tiểu thư, vì sao? Ta…”
“A huynh vì kế sinh nhai, hay phải đi xa; tẩu tử lại đang mang thai, chất nhi còn nhỏ, cần người chăm sóc.
Con trở về là để hưởng phúc, người chớ lo. Chờ con sắp xếp ổn thỏa, sẽ sai người đến đón người và a huynh vào kinh đoàn tụ.”
Hôm khởi hành, trước khi lên xe, ta luôn mỉm cười, như thể tràn trề mong đợi với ngày về nhà.
Thật sự là dáng vẻ rất vui mừng.
Chỉ khi ngồi vững trong xe trông chậu hoa trà ở góc tường, nước mắt mới cuồn cuộn rơi xuống.
Cả đời này, chẳng biết còn có dịp gặp lại bà, gặp lại a huynh nữa không…
◇ 02
Trên đường hồi kinh trải qua mấy lượt ngày dài đêm ngắn cuối cùng cũng tới nơi.
Không có phụ mẫu ra tận cổng nghênh đón, cũng chẳng một hạ nhân nào tỏ vẻ cung kính.
Khi ta được đưa tới trước mặt mẫu thân, bà ta khoác cẩm y tóc cài trâm ngọc, dung nhan đoan trang, thần thái dịu dàng mà ung dung.
Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ duyên dáng đang níu lấy tay áo vừa làm nũng vừa nửa khóc nửa cười.
“Mẫu thân, người yên tâm đi mà, con nhất định nghe lời, xin người đó…”
Mẫu thân dịu dàng vuốt má nàng ta giọng nói ôn nhu trìu mến: “Được rồi, nghe con đó. Ngày mai sẽ cho chưởng quầy đến phủ đo may cho con bộ y phục mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cảm tạ mẫu thân, người là tốt nhất!”
Hai người thân thiết vô ngần, chẳng hề để tâm tới người ngoài như ta.
Ta đứng im ở một bên không nói một lời.
Ta từng tưởng bản thân sẽ đau lòng, sẽ tủi thân, kết cục lại bình thản dị thường nội tâm không chút gợn sóng.
Cũng phải thôi, ta tuy không được phụ mẫu thương yêu, nhưng ta có bà vú, có a huynh.
“Mẫu thân, nàng là muội muội sao?”
Thiếu nữ mặc cẩm y tiến tới trước mặt ta, ánh mắt lạnh nhạt, ngạo nghễ đánh giá từ đầu đến chân.
Ta mặc xiêm y vải thô, tuy là đồ mới, nhưng so với trang phục nàng ta, đúng là khác một trời một vực.
Mẫu thân cũng quay đầu nhìn ta.
Chỉ liếc mắt một cái, đã chau mày lại, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Giọng nhàn nhạt nói: “Là muội muội của con.”
Ta khẽ cúi đầu gọi: “Mẫu thân, tỷ tỷ.”
“Mà thôi. Đan Họa, dẫn nó đi đi…”
Bà ta ngừng một lát rồi hỏi: “Bên viện Du Hân còn phòng không?”
“Thưa phu nhân, sân bên đó là chỗ ở của biểu tiểu thư.”
“…”
“Bên Đồng Uyển còn một tiểu viện bỏ trống.” Đan Họa đáp.
“Vậy thì để nó ở Đồng Uyển, ngươi dẫn đường cho nó.”
Ta chẳng rõ Đồng Uyển là nơi nào, cũng chẳng có quyền lựa chọn.
Mẫu thân không hoan nghênh ta, đích tỷ thì cao cao tại thượng, đến cả Đan Họa – một tỳ nữ – cũng chẳng tỏ chút kính nhường nào.
Mãi sau ta mới biết, Đồng Uyển ấy là nơi ở của các thứ nữ trong phủ.
Tiểu viện của ta ở không lớn, chỉ là ba gian phòng cũ kỹ, trong nhà nặng mùi ẩm mốc.
Đan Họa gọi người đến dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, ta thì chỉ xách tay nải đứng giữa sân, lặng lẽ chờ đợi.
Có người len lén ló đầu nhìn ta, rồi vội vàng lẩn tránh.
Không một ai mời ta sang sân các nàng ngồi chơi, uống chén trà.
“Nhị tiểu thư, đã thu dọn xong.”
“Ừm.”
Ta bước vào phòng.
Nói thì thanh nhã, chứ thực ra nghèo túng chẳng khác gì nhà nát.
Nhưng ta không bận lòng.
Đã đến thì yên phận ở lại.
Cúi đầu nghe lời, mềm mỏng nhún nhường, vẫn hơn bị đánh bị mắng, phạt quỳ canh cửa.
Chẳng bao lâu, Đan Họa dẫn đến hai nha hoàn và một bà tử, nói là người hầu hạ ta, từ nay phải nghe lệnh ta phân phó.
Ta nhìn là biết, họ chẳng ai cam tâm, nhưng lại chẳng có quyền từ chối.
Ta ngồi trong phòng một hồi lâu, chẳng ai mang trà rót nước.
“Ngươi nghe gì chưa? Người mới tới kia chính là sao chổi, khắc người bên cạnh.”
“Ta không thể ở đây! Nhỡ đâu bị khắc đến c.h.ế.t thì sao?”
“Ta cũng không ở lại nữa đâu.”
Hai nha hoàn bỏ chạy, chỉ còn bà tử chậm rãi bước vào, khom người hỏi: “Tiểu thư có muốn uống nước không?”
Ta lắc đầu, không muốn làm khó bà: “Phiền bà giúp ta mang hành lý còn lại đến. Ta có một chậu hoa trà, làm ơn chuyển đến đây trước.”
“Được.”
Bà tử đáp lời rồi lui ra.
Chẳng bao lâu, một nha hoàn mới lại tới, trông lễ phép nghiêm chỉnh.
“Nô tỳ Tứ Nguyệt, bái kiến tiểu thư.”
“Được rồi.”
Ta bảo nàng chuẩn bị nước, cả đoạn đường dài ta vẫn chưa rửa ráy được gì, muốn tắm gội rồi nghỉ ngơi một chút.
Giờ đây ta vừa đói vừa khát, từ lúc về phủ đến giờ chưa được uống giọt nước nào, càng không nói đến một bữa cơm.
Bị mẫu thân ghét bỏ đuổi thẳng đến tiểu viện này. Ngủ một giấc, có lẽ sẽ quên đói quên khát.
“Vâng.”
Tứ Nguyệt nhanh nhẹn chuẩn bị nước trà cho ta nhuận miệng, sau đó lại bưng điểm tâm và trái cây đến cho ta ăn lót dạ.
Khi bà tử trở lại, mang theo hành lý cùng chậu hoa trà, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong.
Ta tắm gội sạch sẽ, Tứ Nguyệt giúp ta hong tóc.
“Tiểu thư dưỡng tóc tốt thật.”
Ta chợt nhớ đến bà v.ú – vì chăm cho mái tóc ta đen mượt mà không tiếc công sức, thử bao phương pháp.
Nghĩ đến đó, ta bật cười hạnh phúc.
Ta trở về phủ, chẳng có yến tiệc đón mừng, người trong nhà cũng không ra gặp mặt.
Mẫu thân chẳng cho ta một đồng nào làm lộ phí hay tiền tiêu, không ban thưởng lấy một món.
Cơm nước cũng như những tiểu thư khác trong viện, không hơn không kém.
Cả phủ đều biết rõ, ta – vị nhị tiểu thư con chính thất này – không được phụ mẫu yêu thương, lại càng chẳng được hai vị ca ca, tỷ tỷ ưa thích.
Ta cũng chẳng có ý định tranh giành làm chi.
Sau đó, a huynh gửi cho ta hai mươi lượng bạc đủ để ta dùng một thời gian dài.
Ta chỉ lặng lẽ chờ đợi không biết số phận phía trước sẽ đưa ta đi về đâu…