Sinh nhật tôi, cũng là tiệc mừng công ty lên sàn, con trai tôi, Hứa Tu Cẩn, dẫn bạn gái đến.
Tôi liếc mắt đã nhận ra cô gái có vẻ ngoài trong sáng, dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp đó chính là con gái chồng cũ tôi.
Nói đúng hơn, là con gái của nhân tình của chồng cũ tôi, cũng là em gái trên danh nghĩa của con trai tôi.
Lúc đó, tôi không biết mình nên mừng vì hai đứa chỉ là anh em trên danh nghĩa, hay nên buồn vì thằng con trai lại là kẻ lụy tình.
Nhìn Vu Hoan Hoan, đôi mắt cô ta y hệt mẹ cô ta, tràn đầy tham vọng, lòng tham và dục vọng. Tôi chắc chắn đây chỉ là một âm mưu.
Vì tình thế, tôi kìm nén cơn giận, không vạch trần mối quan hệ của hai người: “Con không định nói với mẹ là con không biết thân phận của nó à? Nó chính là con gái của con đàn bà đó.”
“Mẹ, Hoan Hoan là cô gái tốt bụng, đơn thuần, mẹ ở chung với cô ấy một thời gian sẽ thích thôi ạ.” Hứa Tu Cẩn nắm tay Vu Hoan Hoan, thề thốt.
Vu Hoan Hoan nhìn con trai tồi đầy tình tứ, hai người cứ như đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế gian, còn tôi thì thành kẻ phá đám.
“Mẹ không đồng ý. Nếu con nhất quyết cưới nó, từ giờ chúng ta coi như không còn quan hệ mẹ con nữa.” Tôi nghiến răng nói, khách khứa xung quanh đều nhìn về phía này.
Tôi tự nhủ mình làm mẹ không tệ, chồng cũ bỏ đi mười bảy năm trước, con trai vẫn luôn ở bên tôi. Mười mấy năm qua, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, lại còn phải lo sự nghiệp. Cuộc sống của tôi chỉ có con trai và công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng lẽ vì tôi quá yêu thương con trai nên mẹ con họ mới nghĩ có thể dùng nó để khống chế tôi?
Vu Hoan Hoan mắt đỏ hoe, vẻ mặt tội nghiệp: “Dì ơi, năm đó mẹ con làm sai rồi, nhưng bà ấy và ba chỉ là nhất thời yếu lòng thôi. Con và anh Cẩn là chân ái, dì hãy tha thứ cho bà ấy đi.”
“Câm miệng! Tôi đang dạy bảo con trai tôi, đó là việc của tôi. Còn cô là ai mà tôi phải nể nang? Chân ái? Cô xứng sao?”
“Mẹ, đủ rồi! Hoan Hoan là cô gái tốt, mẹ sao lại sỉ nhục cô ấy như vậy?” Hứa Tu Cẩn ôm chầm lấy Vu Hoan Hoan. Vu Hoan Hoan khóc như mưa, càng khiến tôi trông như kẻ ác độc.
Nhưng tôi thấy rõ sự đắc ý thoáng qua trong mắt cô ta.
Tôi lạnh lùng tuyên bố: “Con đừng hòng! Cho dù chết, mẹ cũng tuyệt đối không đồng ý cho con cưới con gái của con đàn bà đó.”
“Mẹ, con và Hoan Hoan vô tội. Mẹ không thể vì có thù oán dì Vu mà giận cá c.h.é.m thớt lên người con. Dì ấy còn có thể vì hạnh phúc của chúng con mà nhượng bộ, sao mẹ lại không thể vì hạnh phúc của con mà nhẫn nhịn một chút? Mẹ là mẹ ruột của con mà.”
Hứa Tu Cẩn nói rất chân thành, tôi thấy nó thực sự nghĩ như vậy.
Cỡ nào châm chọc, nhưng cũng có con trai khuyên tôi nhẫn nhịn cô ta một ngày. Tôi nhẫn ư, kiếp sau đi. Huống chi, đó là thỏa hiệp sao? Cô ta chỉ thèm khát gia sản hàng tỉ của tôi.
Cô ta cảm thấy cướp đi cái thứ rác rưởi đó vẫn chưa đủ, còn muốn cướp đi tất cả của tôi.
“Sao con lại ngu ngốc thế này? Con nhìn xem cô ta đi, từ đầu đến chân đâu có chút gì đơn thuần, rõ ràng là nhắm vào tiền của nhà mình.”
“Hoan Hoan không phải loại người đó, cô ấy là người con gái tốt nhất trên đời, cô ấy sẽ không giống mẹ, suốt ngày chỉ biết tiền. Mẹ tích cóp nhiều tiền thế mà ba muốn mượn chút cũng không chịu, mẹ thật quá m.á.u lạnh.”