Đưa Con Trai Sang Châu Phi

Chương 12



 

“Chú Lâm nuôi anh lớn lên, gọi ông ấy một tiếng ông cũng không quá đáng. Tôi thấy anh bị sắc đẹp làm mờ mắt, yêu đương mù quáng đến nỗi mất cả lương tâm.”

“Dì ơi, A Cẩn thật sự không cố ý, anh ấy chỉ muốn về nhà mình thôi, hơn nữa ông Lâm cũng không sao.”

“Cô là bác sĩ hay thượng đế mà cô nói không sao thì không sao?”

“Ai báo cảnh sát?”

“Tôi đây, đồng chí cảnh sát. Nhóm người này đột nhập nhà riêng, còn trộm cắp tài sản. Những món nữ trang cô ta đeo đều là của tôi, riêng những món rẻ nhất cũng vài chục vạn, trên người những người khác cũng có.”

Tôi chỉ tay vào vài người. Từ lúc vào cửa tôi đã phát hiện rồi.

Tôi luôn nhẫn nhịn, chờ đến lúc này.

Bị tôi chỉ trỏ, họ cúi đầu, co rúm người lại, một người còn cố tình che chắn cho những người khác phía sau.

“Mẹ, đây đều là họ hàng nhà mình, họ chỉ đến chơi thôi.”

Lời Đường Tu Cẩn vừa dứt, nhóm người kia như được tiếp thêm sức mạnh.

Họ ngẩng đầu lên, bắt đầu kêu oan: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi oan uổng, chúng tôi chỉ đến chơi thôi, sao lại thành ăn trộm?”

“Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, tôi thấy cô này muốn lừa đảo, nhà ai lại để đồ trang sức quý giá trên bàn thế kia, chưa chắc đã là thật.”

Tôi chớp mắt. Tôi có nên nói với cô ta là tôi còn có vài két sắt đồ trang sức nữa không?

Hơn nữa, cô đã từng thấy nhà ai lại khóa cả gương lớn trong két sắt chưa?

Chẳng phải tự chuốc phiền phức sao.

“Đây là giả.”

Cô gái kia càng nói càng chắc chắn, liền tháo chiếc vòng tay trên tay ném xuống đất.

“Loảng xoảng” một tiếng, hai trăm vạn tan thành mây khói.

“Đồng chí cảnh sát, các vị thấy rồi đấy, đây là thiệt hại tài sản cá nhân. Nhà tôi có danh sách tất cả đồ trang sức, mỗi món đều có giấy chứng nhận. Chiếc vòng này, tôi nghĩ cũng phải tầm hai trăm vạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ, mẹ đừng quá đáng, đây đều là bạn của con.”

“Đồng chí cảnh sát, các vị nghe thấy rồi đấy, là bạn của hắn, không phải của tôi. Tôi không quen biết một ai trong số này.”

“Tất cả trật tự, còn gì nữa không?” Cảnh sát vừa ghi chép, vừa hỏi.

“Còn hắn, tôi muốn kiện hắn cố ý gây thương tích.” Ngón tay tôi chỉ thẳng về phía Đường Tu Cẩn.

Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của cảnh sát đổ dồn lên mặt Đường Tu Cẩn.

Dưới ánh đèn, mặt Đường Tu Cẩn tái mét.

Tôi thấy Vu Hoan Hoan lặng lẽ buông tay Đường Tu Cẩn ra.

À, đây là tình yêu đích thực.

Những việc tiếp theo tôi giao cho trợ lý xử lý.

Dù không đến đồn cảnh sát, nhưng tôi vẫn tưởng tượng được tối hôm đó đồn cảnh sát náo nhiệt thế nào.

Bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của chú Lâm, tôi thầm mắng Đường Tu Cẩn cho một trận.

“Tiểu Tụng, con về rồi à. Chú già rồi, không còn được như xưa, ngã nhẹ một cái cũng gãy xương.”

“Chú Lâm, chú đừng nói thế, đều tại con bất hiếu này liên lụy chú. Con đã báo cảnh sát rồi, chú đừng nể nang nó.”

“Tiểu Tụng, thế này không ổn đâu, dù sao m.á.u mủ ruột thịt khó cắt đứt.”

“À, nó ước gì con c.h.ế.t sớm đi. Khi con trở về, Đường Tu Cẩn đang mở tiệc, nó tưởng con c.h.ế.t rồi, đang tổ chức tiệc mừng cho con.”

“Đứa nhỏ này sao lại thành ra thế này?” Chú Lâm tức đến nói không nên lời.

“Đúng rồi, chúng ta dạy dỗ nó không tốt, để cho cảnh sát giáo dục nó.”

“Khụ khụ.” Tiếng ho khan của Ngôn Yến cuối cùng cũng khiến hai chú cháu chúng tôi chú ý đến sự hiện diện của anh ấy trong phòng.

“Chú Lâm, đây là Ngôn Yến.”

Ngôn Yến lập tức tiếp lời: “Chú Lâm, cháu là vị hôn phu của Tiểu Tụng, chú gọi cháu là Tiểu Ngôn là được rồi.”