Đưa Con Trai Sang Châu Phi

Chương 9



 

Ngoại hình đẹp, kiếm tiền giỏi, hai điều đó đã là người chiến thắng cuộc đời rồi.

Nhưng trên người anh ấy, Chúa trời còn ưu ái hơn nữa.

Sau này tôi mới biết anh ấy sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Pháp, ngay từ khi sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp.

Hơn ai hết tôi hiểu sự không xứng đôi giữa chúng tôi.

Tôi là người kiêu ngạo, nhưng trong tình cảm sâu đậm của anh ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti.

Tôi đã nhiều lần muốn dứt bỏ mối quan hệ này, nhưng không thắng nổi sự si mê của anh ấy.

Mười năm bên nhau, đủ làm cho một trái tim bằng đá cũng phải rung động.

Ngôn Yến tỉnh dậy.

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng, không khí ái muội lan tỏa.

Anh ấy nhìn tôi chăm chú, đáy mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt, sắp bao trùm lấy tôi.

“Hứa Tinh Tụng, nhiều năm nay em có yêu anh không?”

Tôi không thể trả lời chắc chắn, chỉ gật gật đầu rồi lại lắc đầu. Tôi yêu anh, nhưng không thể chỉ yêu anh. Tôi say mê vẻ ngoài và sự dịu dàng của anh, nhưng mãi mãi không thể trao trọn vẹn trái tim mình cho anh. Tôi ích kỷ giữ anh bên cạnh, lại không chịu hứa hẹn điều gì. 

Anh cười, lộ ra vẻ buồn bã, tự giễu nói: “À, nhiều năm rồi, đối với em, anhchỉ là một món đồ chơi, đúng không?”

“Ngôn Yến, nếu có kiếp sau, em hy vọng được gặp anh trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngôn Yến cười càng khó coi: “Vậy nên đời này chúng ta không thể ở bên nhau sao?”

Tôi im lặng, tôi biết mình không thể cho anh những gì anh muốn.

“Nếu không thể cho anh những gì anh muốn, em nên trốn thật xa, cả đời đừng xuất hiện bên cạnh anh.”

Những lời này như những mũi kim đ.â.m vào tim tôi. Lý trí mách bảo anh nói đúng, nhưng con người luôn tham lam.

“Chúng ta như thế này không tốt sao? Ngoại trừ hôn nhân, em đều có thể cho anh.”

Tôi nắm chặt tay, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, như thể có thể xoa dịu sự áy náy và bất an trong lòng.

Ngôn Yến không cười.

“Hứa Tinh Tụng, em là người phụ nữ vô tâm.”

Sau câu nói đó, không khí như ngừng lại. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập. Tim tôi đập thình thịch, thành bại ở đây. Tôi giả vờ đứng dậy, trong lòng đếm 3, 2, 1. Đây có lẽ là ba giây dài nhất đời tôi. Ba giây rồi ba giây nữa, tôi chỉ có thể căng thẳng diễn tiếp. Cho đến khi một bàn tay ấm áp ôm eo tôi từ phía sau, tôi cuối cùng cũng yên tâm. Tôi thắng cuộc.

“Em định chạy nữa sao? Đời này anh nhận định rồi, em đừng nghĩ đến việc làm tổn thương người đàn ông khác nữa.”

Ngôn Yến cằm dựa trên vai tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, ngứa ngứa. Tôi quay người hôn anh, nụ hôn sâu đậm, triền miên.

“Bây giờ vẫn thấy thằng con ngoan của em là nhất sao?”

Hai chữ “ngoan ngoãn” anh nhấn mạnh, rõ ràng anh đã biết chuyện trong nước. Đây chắc chắn là sự trả thù. Trả thù vì trước kia tôi lấy con trai làm cớ không chịu giới thiệu anh cho bạn bè người thân. Làm việc trong giới kinh doanh nhiều năm, tôi đã luyện được mặt dày. Tôi mỉm cười, nói giọng mỉa mai: “Đúng vậy, anh nói xem, em tuổi này rồi, có tiền có của, lại không cần lo lắng cho tương lai, muốn chơi gì cũng được, em rảnh rỗi thì đến tìm anh.”

Ngôn Yến nghiến răng nói: “Chơi, em muốn chơi gì, anh chiều em.”

Một loạt chuông điện thoại làm gián đoạn hành động tiếp theo của anh. Không có hiển thị số, nhưng tôi đoán là Hứa Tu Cẩn, không, chắc là Đường Tu Cẩn. Tôi thích nhất việc đánh chó khi nó đang rơi xuống nước.

“Mẹ, con nhớ mẹ, muốn ăn sườn heo chua ngọt mẹ làm.”