Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 164



 

Hàn Du chau mày suy tư, mờ mịt lắc đầu. “Thuộc hạ quên không hỏi rồi…”

 

Nhưng… đây có phải là chuyện quan trọng gì đâu? Không phải chứ? Giang lão bản mua khoai tây ở đâu, ai đưa đến, có liên quan gì đến bọn họ đâu.

 

“Lần sau nhớ hỏi một chút.” Thẩm Chính Trạch dặn dò.

 

Hàn Du khẽ chớp mắt. “Đại nhân, Giang lão bản làm ăn với ai, đó là chuyện riêng của Giang lão bản mà?”

 

Thẩm Chính Trạch: “…” Y đặt bút xuống, thẳng người dậy, ánh mắt u thâm rơi trên người Hàn Du.

 

Hàn Du cười khan. “Đại nhân người yên tâm, lần sau thuộc hạ sẽ không quên.”

 

Thẩm Chính Trạch lúc này mới gập sớ tấu trong tay lại, đặt lên phía trước án thư, “Đem cái này đưa cho Thịnh đại nhân.”

 

Hàn Du lĩnh mệnh, cầm sớ tấu thẳng đến thư phòng của Thịnh Phi Hồng.

 

Thịnh Phi Hồng đang nhìn Trương Nguyên Quý quỳ dưới chân, hận rèn sắt không thành thép.

 

“Mấy tháng nay thu nhập của Túy Tiên Lầu kém hơn trước rất nhiều, bảo ngươi nghĩ cách, ngươi lại nghĩ đi đâu rồi?”

 

Mèo Dịch Truyện

Trương Nguyên Quý vẻ mặt ủy khuất, “Đại nhân, thật sự là thảo dân cũng không có cách nào, Giang Mạt của Đào Nguyên Cư kia, không biết đầu óc nghĩ gì, luôn làm ra mấy món ăn mới lạ, tửu lầu của ta căn bản không làm ra được hương vị đó.”

 

Suốt thời gian này, chỉ riêng đầu bếp y đã đổi một đám rồi lại một đám, nhưng vẫn không ai làm ra được món ăn giống hệt Đào Nguyên Cư.

 

Y cũng đã ngấm ngầm đến Đào Nguyên Cư thăm dò, nhưng miệng mấy nha đầu ở Đào Nguyên Cư kín như bưng, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ. Thật khiến y tức đến nghiến răng. Chẳng có chút cách nào.

 

“Túy Tiên Lầu mở lâu như vậy, khách quen luôn có không ít, ngươi chẳng có chút cách nào sao, không làm được món ăn giống hệt thì bảo đầu bếp đổi mới cũng không biết?”

 

Thịnh gia đã bỏ tiền vào Túy Tiên Lầu, coi như nửa phần sản nghiệp của Thịnh gia, cũng là cửa hàng mang lại thu nhập không nhỏ mỗi năm cho y. Y muốn thăng quan tiến chức, cần rất nhiều ngân lượng. Đào Nguyên Cư đột ngột xuất hiện, liền chặn đứng tài lộ của y.

 

Trương Nguyên Quý trong lòng thầm kêu khổ. Đổi mới? Chuyện này đâu dễ dàng như vậy.

 

“Cho nên thảo dân mới nghĩ, khoai lang là vật hiếm lạ, Giang Châu ta chưa ai từng thấy qua, nếu tìm được khoai lang ở đâu, có thể thu hút không ít khách đến Túy Tiên Lầu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dù sao con người cũng luôn thích những thứ mới lạ. Gần đây khoai lang nướng của Đào Nguyên Cư bán chạy như điên, đây còn chỉ là món nướng, biết đâu sau này còn có thể làm thành các món ăn khác từ khoai lang.

 

Thịnh Phi Hồng sa sầm mặt. “Ngươi còn dám nói khoai lang?!”

 

Khoai lang tốt như vậy, tên này lại không nói cho y. Y vẫn là lén lút hỏi thăm mới biết, khoai lang có thể đạt sản lượng cao trên một mẫu, Thẩm Chính Trạch đã viết tấu sớ tâu rõ với Bệ hạ, bắt đầu tìm ruộng để thử trồng rồi.

 

Nếu có thể trồng ra, đối với bách tính mà nói đó là chuyện đại sự tốt lành. Cũng là công lao trời biển. Chuyện tốt như vậy lại để Thẩm Chính Trạch hưởng không. Y mỗi lần nghĩ đến đều thấy nghẹn lòng.

 

Sớm biết khoai lang tốt như vậy, y đã không cho người bắt người vào đại lao, nhất định sẽ giam lỏng lại, phục vụ đồ ăn ngon thức uống tốt, trước tiên điều tra rõ lai lịch khoai lang rồi nói sau.

 

Trương Nguyên Quý một đầu mờ mịt. Gì vậy chứ. Khoai lang làm sao? “Thảo dân không rõ ý của đại nhân.”

 

Thịnh Phi Hồng tức đến đau cả gan ruột. Y mạnh mẽ vỗ bàn án, mặt bàn gỗ lê hoa tốt run lên khiến chén trà kêu loảng xoảng, mấy giọt trà nóng văng ra, rơi trên mu bàn tay y mà y vẫn không hề hay biết. “Không rõ ư?!”

 

Y chỉ vào mũi Trương Nguyên Quý, giọng nói tràn đầy tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Khoai lang đó một mẫu sản nghìn cân! Thẩm Chính Trạch đã dâng tấu sớ lên Bệ hạ, ai mà không biết đây là đại công lợi quốc lợi dân? Ngươi thì hay rồi, ban đầu chỉ biết chăm chăm vào việc kinh doanh của Đào Nguyên Cư, ngay cả thứ quan trọng như vậy cũng không điều tra rõ ngọn ngành!”

 

Trương Nguyên Quý sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, cả người đổ sụp xuống nền gạch lạnh lẽo, sắc mặt tức thì trắng bệch như tờ giấy. Một mẫu sản nghìn cân? Y trước đây chỉ coi đó là một món ăn mới lạ, làm sao nghĩ được lại là bảo bối kinh thiên động địa như vậy?

 

“Đại nhân… thảo dân, thảo dân thật sự không biết a!” Y lắp bắp biện bạch, mồ hôi lạnh trên trán chảy dọc xuống gò má, “Ban đầu chỉ nghe nói khoai lang của Đào Nguyên Cư mới lạ, nghĩ rằng có thể dùng làm chiêu bài, nhưng không ngờ… không ngờ thứ này lại có công dụng lớn đến thế.”

 

Thịnh Phi Hồng nhìn bộ dạng hoảng sợ luống cuống của y, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, nhưng cũng đành bất lực. Đến nước này, trách tội Trương Nguyên Quý cũng chẳng ích gì, ngược lại Thẩm Chính Trạch, lại để y cướp mất tiên cơ.

 

Y hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén sự sốt ruột trong lòng, lạnh giọng nói: “Bây giờ biết cũng không muộn. Ngươi nghe đây, từ hôm nay trở đi, bỏ lại mọi việc vặt của Túy Tiên Lầu, bất kể giá nào, điều tra cho rõ Giang Mạt của Đào Nguyên Cư còn có thứ hiếm lạ nào chưa lấy ra! Phải làm cho bọn họ sụp đổ!”

 

Y xem như đã hiểu rõ. Không thể để Đào Nguyên Cư phát triển, sau này khi nó đã phát triển ở Giang Châu, Túy Tiên Lầu còn có chỗ đứng nào nữa?

 

Trương Nguyên Quý vội vàng gật đầu lia lịa như giã tỏi, lăn lê bò toài từ dưới đất đứng dậy, khom lưng đáp: “Vâng vâng vâng! Thảo dân sẽ đi làm ngay! Nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối không để đại nhân thất vọng!”

 

Nhìn bóng lưng Trương Nguyên Quý vội vàng rời đi, Thịnh Phi Hồng đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Đào Nguyên Cư ở đằng xa, ánh mắt âm u. Giang Mạt, Thẩm Chính Trạch… Hai người này, một kẻ cắt đứt tài lộ của y, một kẻ cướp công lao của y, khoản nợ này, y sớm muộn gì cũng phải tính cho rõ ràng.

 

Ôm sớ tấu công văn, Hàn Du vừa đi đến cửa sổ: “…”