Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 18



 

Từ thống lĩnh trong lòng cực kỳ không tán thành, nhưng lại không thể phản bác ý của vị Vương phi tương lai, đành phải hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại đây, bản thân cũng chọn một chỗ ngồi xuống, luôn chú ý động tĩnh bên phía Chu Dĩnh.

 

Chu Dĩnh nhìn đĩa cá diếc sốt chua ngọt trên bàn mà thực chỉ đại động. Nàng cầm đũa gắp một miếng, cho vào miệng từ từ thưởng thức. Cá diếc sốt chua ngọt vừa ra lò giòn rụm vô cùng, vị chua ngọt bùng nổ trên đầu lưỡi, c.ắ.n một miếng có thể nghe thấy tiếng giòn tan, thịt cá mềm mịn thấm đẫm hương vị độc đáo của nước sốt chua ngọt, khiến Chu Dĩnh vốn yêu thích đồ ngọt vô cùng ngạc nhiên.

 

Điều làm nàng kinh ngạc hơn nữa là, trước đây khi ăn cá nàng đều phải cẩn thận xương cá để không bị mắc, nhưng xương cá trong món cá diếc sốt chua ngọt này đều đã được chiên giòn rụm, c.ắ.n vào hoàn toàn không cảm nhận được.

 

Ngon quá!! Chu Dĩnh lòng nở hoa, lập tức có cảm giác như nhặt được báu vật.

 

Không đợi Điềm Lê dọn món cho mình, nàng đã sốt ruột tự mình gắp thịt cá, khiến Điềm Lê giật nảy mình. “Cô nương, người cẩn thận xương cá.”

 

“Không sao không sao.” Chu Dĩnh xua tay, “Ngươi và Tuyết Lê cũng ngồi xuống ăn đi, món cá này hương vị rất tuyệt, bảo chủ quán làm thêm hai con nữa, các ngươi và Từ thống lĩnh đều ăn.”

 

Từ thống lĩnh: “...Thuộc hạ không sao, Vương phi ăn ngon là được rồi.”

 

Chu Dĩnh lắc đầu, “Món ngon như vậy, sao có thể để ta một mình thưởng thức. Độc lạc lạc không bằng chúng lạc lạc, đương nhiên là phải mọi người cùng ăn rồi.” Nàng nói xong còn cảm thấy chưa đủ, “Các tướng sĩ hộ tống ta suốt chặng đường cũng mệt mỏi rồi, bảo họ cùng ăn đi, bạc sẽ tính vào sổ của Tần Vương phủ.”

 

Từ thống lĩnh: “…”

 

Lúc này, Yên Vĩ mang đến tiểu tô nhục và cháo trứng bắc thảo thịt nạc, cùng ba xâu kẹo hồ lô. Chu Dĩnh vừa nhìn đã yêu ngay kẹo hồ lô. Những quả sơn trà đỏ tươi trong veo, nhìn là biết món mà các cô nương yêu thích. Nàng tạm thời bỏ qua cá diếc sốt chua ngọt, c.ắ.n một miếng kẹo hồ lô.

 

Chu Dĩnh: “!!!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là món ăn vặt thần tiên gì vậy! Nàng ở Vân Châu chưa từng ăn qua bao giờ. Giang Châu gần kinh thành đã có nhiều món ngon thế này rồi, nghe nói kinh thành tập trung tất cả các món ngon vật lạ trên thiên hạ, chẳng phải sẽ còn nhiều món ngon hơn sao?

 

Ăn một miếng tiểu tô nhục. Ừm ừm ừm ừm, món thịt này cũng siêu ngon! Uống một ngụm cháo trứng bắc thảo. A a a a, phải làm sao đây, ta sắp phải lòng chủ quán này rồi. Hay là… bắt chủ quán đi luôn nhỉ?

 

Hàn Du bên kia thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, thấy nàng ăn uống ngon lành, hắn như ngồi trên một ngọn núi chanh cao ngất, chua đến c.h.ế.t đi được.

 

Huhu, cá diếc sốt chua ngọt của hắn sao còn chưa tới?

 

Vừa hay Giang Mạt bưng ra hai đĩa bánh đậu xanh vỏ băng, một đĩa cho bên này, một đĩa cho bên Chu Dĩnh. Hàn Du còn chưa kịp vui mừng, chỉ nghe bên Chu Dĩnh nói: “Chủ quán, món ăn ngươi làm ngon quá, có nguyện ý theo ta về kinh thành không? Ta sẽ đãi ngươi bằng lễ quý khách, về phủ chỉ làm cơm cho một mình ta thôi.”

 

Mèo Dịch Truyện

Hàn Du lập tức nổi trận lôi đình. Người này thật đáng ghét. Tranh cá chưa đủ, còn muốn tranh người! Giang chủ quán không thể đi được, nếu Giang chủ quán đi rồi, sau này hắn sẽ không được ăn món ngon nữa sao?

 

“Giang chủ quán là người Giang Châu, lại mở quán ăn ở đây, chí hướng cao xa, nào có chịu ở yên trong một phủ làm đầu bếp chứ?” Hắn nói với giọng điệu âm dương quái khí.

 

Chu Dĩnh không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ cười cười, vẫn nhìn Giang Mạt. “Nói cũng phải, nhưng ta thật lòng thích Giang chủ quán. Nếu Giang chủ quán không muốn cũng không sao. Điềm Lê, lấy ra chiếc trâm cài hoa vàng kim tuyến trong hộp trang sức của ta, tặng cho Giang chủ quán, chúc Giang chủ quán khai trương đại cát, buôn bán phát đạt.”

 

Giang Mạt còn chưa nói gì, đã được một cây trâm, lòng nàng lập tức như rơi vào hũ mật, vui nở hoa. Quả nhiên có những người vừa gặp đã có duyên. Vị Tần Vương Phi này thật sự hiểu nàng.

 

“Đa tạ Vương phi nương nương, dân nữ trong nhà có việc tục thân, không tiện rời Giang Châu. Sau này Vương phi nếu có món nào muốn ăn, đều có thể phái người đến báo, dân nữ nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

 

“Vạn nhất ta muốn ăn món mà ngươi sẽ không làm thì sao?” Chu Dĩnh thấy thú vị, cố ý nói. Hàn Du thấy nàng làm khó Giang Mạt, định giúp giải vây.