Tống Gia Ninh nhặt chén ăn của mèo về, từ trong túi thơm nhỏ lấy ra vài đồng tiền đồng bỏ vào chén. Bàn tay bé nhỏ xoa xoa bộ lông mềm mại của Đại Cát. Khi nàng đứng thẳng dậy, đã thu về một đám ánh mắt đầy sùng bái.
Hứa Tiểu Bảo ôm ống trúc đựng trà sữa, đôi mắt sáng lấp lánh như có sao trời.
“Ngươi thật là to gan.”
Hắn từng gặp cô bé này, trước đây cũng luôn ở Đào Nguyên Cư, hình như là muội muội của vị tỷ tỷ xinh đẹp kia. Quả nhiên muội muội của tỷ tỷ xinh đẹp cũng đáng yêu đến vậy.
Tống Gia Ninh ngờ vực nhìn hắn vài lần, dường như đã nhận ra người.
“Là ngươi đó sao.”
Nàng nhớ cậu bé này thường cùng nương thân đến Đào Nguyên Cư dùng bữa, lần nào cũng ăn kẹo hồ lô.
Tống Gia Ninh thấy hắn trốn nửa người sau cánh cửa, khinh thường nói: “Ngươi vẫn là một nam hài tử, sao lại nhát gan đến vậy?”
Hứa Tiểu Bảo ngượng nghịu đáp: “Nương ta nói gặp người xấu phải mau chóng bỏ chạy.”
Tống Gia Ninh “ồ” một tiếng, giẫm lên đôi giày nhỏ da hươu bước vào đại sảnh, những chiếc chuông bạc trên tóc nàng leng keng vang vọng.
Hứa Tiểu Bảo thấy nàng một chút cũng không sợ hãi, tò mò vô cùng.
“Ngươi không nghĩ vậy sao, vừa nãy xông lên như thế, ngươi không sợ à?”
Đó là cả một đám ăn mày, tuy gầy trơ xương, nhưng tên nào tên nấy đều cao lớn hơn bọn họ, lại còn dơ bẩn đến thế. Chỉ cần sơ sẩy một chút là phải chịu khổ.
“Nương ngươi nói đúng, gặp người xấu mà đ.á.n.h không lại thì phải mau chóng bỏ chạy.” Tống Gia Ninh chống tay lên hông, “Nhưng phụ thân ta cũng nói, gặp kẻ nào ức h.i.ế.p ta thì phải đ.á.n.h trả lại, không được chịu thiệt. Dù có chọc thủng trời, cũng có ông ấy gánh vác cho ta! Ta cớ gì phải sợ?”
Hứa Tiểu Bảo nhất thời bị hỏi đến ngây người.
Mèo Dịch Truyện
Bên cạnh hắn đều là những đứa trẻ có suy nghĩ giống hắn, đây là lần đầu tiên xuất hiện một trường hợp đặc biệt như vậy.
Cha mẹ nào lại dung túng con mình đ.á.n.h nhau chứ?
Hắn không nói nên lời, chỉ cảm thấy khí thế kiêu ngạo phóng khoáng trên người Tống Gia Ninh đặc biệt thu hút, dường như không gì có thể làm khó được nàng.
“Vậy, nếu có quan lại đến ức h.i.ế.p ngươi thì sao? Ngươi lại đ.á.n.h không lại họ.” Hứa Tiểu Bảo vắt óc suy nghĩ.
“...Sẽ không có quan lại nào ức h.i.ế.p ta đâu.” Tống Gia Ninh nhíu đôi mày nhỏ, “Phụ thân ta nói, khắp thiên hạ này không ai có thể ức h.i.ế.p ta.”
Hứa Tiểu Bảo cảm thấy câu nói này có vấn đề lớn.
“Nương ta cũng nói, dân không đấu được với quan, bách tính chúng ta bên trên có quan phủ, quan phủ bên trên còn có Hoàng thượng. Bình thường ở bên ngoài phải thu liễm tài năng, không được gây họa.”
Tống Gia Ninh: “Ồ.”
Nàng ngồi trên ghế, nắm một nắm bánh quy nhỏ chậm rãi ăn.
Hứa Tiểu Bảo thấy nàng hoàn toàn không để lời mình nói vào lòng, hơi khó chịu, mím môi.
“Tiểu Bảo ca ca, ta uống hết rồi!” Hứa Tửu Tửu kéo kéo y phục của Hứa Tiểu Bảo, đưa ống trúc rỗng tuếch cho hắn xem.
Hứa Tiểu Bảo giật mình kinh ngạc, “Cả hai ly ngươi đều uống hết rồi sao?!”
Hứa Tửu Tửu hơi ngại ngùng, “Vừa nãy vừa xem náo nhiệt vừa uống, chẳng biết từ lúc nào đã uống hết rồi.”
Vừa rồi có kinh nhưng không hiểm, bọn ăn mày tuy đáng sợ, nhưng nhìn thấy có người đ.á.n.h đuổi bọn chúng cũng hả hê trong lòng, cứ như xem kịch vậy.
“Có mùi thơm thật!” Hứa Ý đột nhiên nói.
Một luồng hương ngọt ngào nồng đậm từ hậu viện theo khe cửa bay vào, khác hẳn với mùi thơm nồng của trà sữa, mà là một mùi hương khác mà bọn họ không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Vì bọn trẻ tuổi còn quá nhỏ, chỉ biết không ngừng nói “thơm quá, thơm quá, thơm quá”.
Hứa Tiểu Bảo cũng ngửi thấy, tạm thời gạt Tống Gia Ninh sang một bên.
“Chắc chắn là tỷ tỷ xinh đẹp đang làm đồ ăn ngon.”
Mùi vị này nhất định là đồ ngọt!
“Ca ca, ta đói rồi!” Hứa Tửu Tửu lập tức nói.
Vừa rồi mới ăn kẹo hồ lô và trà sữa ngon lành ở đây, nàng bây giờ một khắc cũng không muốn rời đi.
“Ngươi không phải vừa mới ăn sao!” Hứa Ý véo véo má nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tửu Tửu: “Có ai quy định vừa mới ăn xong thì không được đói sao?”
Thật ra nàng không đói, nhưng siêu cấp muốn ăn!
Mùi hương này thật sự quá nồng đậm.
Không biết là loại bánh ngọt gì.
Uyên Vĩ bưng một cái mâm sắt lớn từ hậu viện đi vào, trên mâm đầy ắp những chiếc bánh tart trứng vàng óng thơm lừng.
“Bánh tart trứng nướng xong rồi!”
Thanh Cam vội vàng đến giúp, trải giấy dầu vào cái khay mây tre gần đó, từng chiếc bánh tart trứng được gắp ra bằng kẹp tre, đặt lên giấy dầu, rồi bày ra trước quầy bán trà sữa để bán cùng.
“Tấm biển gỗ đâu rồi?”
Uyên Vĩ từ quầy hàng lấy ra mấy tấm biển treo do Giang Mạt đặc biệt tìm người làm, lớn bằng bàn tay, trên đó lần lượt dùng chữ Triện nhỏ viết “Bánh tart trứng”, “Kẹo sơn trà viên”, “Trà sữa trân châu”, “Trà sữa đậu đỏ”, “Trà sữa caramel”.
Từ phía trên quầy hàng, chúng được treo bằng dây đỏ thả xuống, tiện cho thực khách nhận biết.
“Ca ca, đó là chữ gì vậy?” Hứa Tửu Tửu chỉ vào tấm biển gỗ treo phía trên bánh tart trứng.
Hứa Ý: “Lúc phụ thân dạy vỡ lòng cho ngươi, ngươi không chịu chú ý nghe, bây giờ có chữ không biết thì lại đến hỏi ta sao?”
Hứa Tửu Tửu bĩu môi, “Làm gì vậy chứ, người ta chỉ là hễ nghe giảng sách là buồn ngủ thôi, phụ thân còn chẳng nói gì, ta thấy rõ ràng là ngươi cũng không nhận ra đúng không?”
Nàng quay đầu hỏi Hứa Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ca ca có biết không?”
Hứa Tiểu Bảo: “…”
Hắn cũng không thích đọc sách, người khác đã nói hai chữ đó rồi, nhưng trên tất cả các tấm biển gỗ, trừ chữ “sơn trà” ra, hắn không nhận ra bất kỳ chữ nào khác.
Tống Gia Ninh ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của mấy người, nhịn không được nói: “Hai chữ đó đọc là bánh tart trứng, những chữ khác là kẹo sơn trà viên, trà sữa trân châu, trà sữa đậu đỏ và trà sữa caramel.”
Đám tiểu oa nhi này, vừa nhìn đã biết bình thường chỉ lo ham chơi.
Không như nàng, phụ thân nàng trời chưa sáng đã bắt nàng đọc sách b.ắ.n cung. Sách vở và chữ viết của nàng đều do phụ thân một tay dạy dỗ.
Hứa Tửu Tửu: “Tỷ tỷ biết nhiều chữ quá! Ca ca, các ngươi phải học tập tỷ tỷ này, bằng không ta dắt các ngươi ra ngoài chơi, các ngươi ngay cả chữ cũng không nhận ra, thật là mất mặt biết bao.”
Hứa Ý: “…”
Hứa Tiểu Bảo: “…”
Hắn bị Hứa Tửu Tửu chọc cho mặt đỏ bừng, cứng cổ nói: “Ai không nhận ra? Ta là cố ý khảo các ngươi đó!”
Vừa nói hắn còn lén lút liếc nhìn Tống Gia Ninh, thấy nàng đang cúi đầu nghiên cứu bánh tart trứng, không chú ý đến bên này, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tĩnh vội vàng hòa giải: “Tửu Tửu, mau nhìn bánh tart trứng kia đi, vàng óng ánh, phía trên còn có chút cháy xém kìa.”
Trên mâm sắt còn sót vài chiếc chưa bày ra, vỏ bánh giòn rụm từng lớp, viền bánh nướng hơi cháy nâu, phần nhân trứng ở giữa đông lại thành màu hổ phách non mềm, hương thơm ngọt ngào hòa quyện cùng mùi bơ nồng đậm xộc thẳng vào mũi người.
Uyên Vĩ vừa bày biện xong, đã có thực khách bị mùi thơm hấp dẫn mà tiến lại hỏi giá, chẳng mấy chốc đã bán được mấy chiếc.
Tống Gia Ninh cũng đã lâu không được ăn, thèm bánh tart trứng đến phát cuồng.
Nàng c.ắ.n một miếng bánh tart trứng, vỏ bánh giòn vụn rơi lả tả trên vạt áo cũng chẳng bận tâm.
Nhân trứng mềm mượt, ngọt vừa phải, mang theo chút hương sữa thoang thoảng. Nàng ba miếng hai miếng đã ăn hết một cái, rồi giơ cái thứ hai lên lắc lắc về phía mấy người kia, “Các ngươi có muốn không? Ta mời các ngươi ăn.”
Bọn họ dù sao cũng không thân quen, sao có thể để một cô bé trông chừng tuổi mình lại phải bỏ tiền ra được chứ.
Hứa Tiểu Bảo nuốt nước bọt, vừa định nói “không cần”, thì bị Hứa Tửu Tửu túm lấy tay áo. Đôi mắt nàng tròn xoe, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ta muốn ăn…”
Hứa Tửu Tửu thèm không chịu nổi.
Hứa Tiểu Bảo cũng thèm.
Hắn nhắm mắt lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Tửu Tửu, trầm giọng nói: “Ta sẽ mua cho ngươi.”
Muội muội muốn ăn, hắn cũng chẳng có cách nào.
Nương nói, không được để đường ca, đường muội tiêu tiền!