Nàng không thể nào sống tốt mà để cha nương ăn cỏ ăn trấu được, trước mắt có thể khiến nương nàng kiếm chút tiền là chuyện tốt!
Hoắc Lâm thấy Tống Anh như vậy thì hơi tò mò: "Nương, nhà chúng ta còn bao nhiêu bạc vậy? Con tính toán một chút xem đủ cho con ăn bao lâu. Nếu không chờ được đến lúc Tứ thúc công kiếm được tiền thì con không đi hái nhân sâm cũng được, lấy một cái chậu trong nhà rồi đi ra đường quỳ, chắc chắn sẽ có đồ ngốc cho tiền!"
"..." Tống Anh nheo mắt.
Mấy ngày nay, nhi tử nàng đã trải qua những chuyện gì vậy?!
"Không được đâu, không có nhiều kẻ ngốc như vậy đâu. Trông ngươi trắng trẻo tròn trịa thế kia, vừa nhìn đã biết là con nhà có tiền, trừ phi ngươi tự đập gãy chân hoặc mất một cánh tay gì đó thì còn có thể kiếm được chút tiền." Ngưu Đại Lực hiểu biết sâu sắc về việc kiếm tiền lên tiếng.
"Khó như vậy sao?" Nhân sâm tinh ngạc nhiên, "Đại Lực tỷ, vậy ta có thể làm gì?"
"Ừm..." Ngưu Đại Lực cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, "Hiếm có ai muốn thuê người còn nhỏ như ngươi nên ngươi chỉ có thể bán thân mà thôi. Trước đây cũng có quý nhân mua nam đồng, giá cả còn rất cao, không cần người gãy tay gãy chân, hình như chỉ cần cắt bỏ hai lượng thịt là được. Ta nghĩ ngươi có da có thịt như vậy, bớt đi hai lượng thịt cũng không sao, đáng tiếc, người ta không cần nữ hài tử!"
Tống Anh sửng sốt.
Tống Đạt và Tống Võ cũng ngơ ngác nhìn Ngưu Đại Lực.
"Bán thân chắc chắn không được, ta không thể rời khỏi nương ta!" Hoắc Lâm lắc đầu.
Tống Anh mừng thầm, may mà nhân sâm ngốc này bị nàng bắt được, nếu để nó lưu lạc khắp nơi, nói không chừng thật sự sẽ bán mình làm thái giám!
Nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Ngưu Đại Lực, Tống Anh không mở nổi miệng để giải thích.
Mặt Tống Lâm và Tống Võ đều biến sắc, dè dặt túm lấy của quần áo Hoắc Lâm: "Không được làm theo lời Đại Lực tỷ nói..."
"Vì sao vậy?" Hoắc Lâm rất đơn thuần.
"Bởi vì... sẽ phải cắt bỏ chim nhỏ..." Tuy Tống Đạt can đảm, da mặt dày nhưng lúc này cũng hơi ngượng ngùng.
Hoắc Lâm lập tức che đ.ũng q.uần.
Sau khi hóa thành hình người, nó vốn cảm thấy không có gì khác với lúc là nhân sâm, nhưng ở cùng bọn trẻ lâu ngày, đương nhiên cũng hiểu mình là "nam hài tử", bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tốt... chim nhỏ.
Tống Anh thở dài.
Cứ cảm thấy mình nuôi hai đồ ngốc.
Nhưng đồ ngốc này do chính mình chọn, cho dù có quỳ cũng phải nuôi cho tốt.
Cơm nước xong, Ngưu Đại Lực tự giác đi rửa chén. Bởi vì sợ Tống Anh không cần nàng ấy nên nàng ấy biểu hiện cực kỳ tích cực, tiện thể quét dọn sân một lượt.
Trước đây, mỗi ngày Tống Anh đều phải làm không ít việc vặt trong nhà, nhưng từ khi có Ngưu Đại Lực thì nàng thoải mái hơn nhiều.
Hôm sau, Ngưu Đại Lực ở nhà làm việc, còn Tống Anh thì đưa cha nương nàng đến bến tàu.
Bến tàu nằm ở ngoại thành nhưng gần đó cũng có quan binh canh gác. Đây là một khu vực rất rộng, có nhiều người lui tới nên gần đó mọc lên mấy con phố, dần dần phát triển thành một khu dân cư nhỏ.
Cửa hàng ở đây không rẻ, dù sao cũng đều dùng để buôn bán nên ra giá rất cao. Muốn mua đứt cửa hàng nhỏ nhất đã phải tốn 80 lượng, nhưng diện tích của nó lại không đủ dùng.
Hai cửa hàng có vị trí tốt nhất do quan phủ quản lý, cho thuê và thu tiền thuê theo năm. Đối với cửa hàng lớn, tiền thuê một năm khoảng 20 đến 30 lượng, Tống Anh cảm thấy mức giá này khá hợp lý.
Cửa hàng lớn như vậy, nếu sau này bán lại thì ít nhất cũng phải được 200 lượng.
100 lượng của cha nương cộng với bạc trong tay nàng là vừa đủ tiền để mua. Thế nhưng sau khi mua xong, trong tay nàng hoàn toàn hết sạch tiền, điều này khiến cha nương không vui.
Dù sao vẫn chưa biết chắc cửa hàng có thể làm ăn tốt hay không, tùy tiện mua cửa hàng thì quá bốc đồng rồi.
Tống Anh để nhị lão lựa chọn, cuối cùng chọn được một cửa hàng nằm ở vị trí tương đối ổn.