Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 43: Không thể tiêu pha bừa bãi



Giang Tử Thương nói một câu tàn nhẫn, sau đó quay đầu rời đi.

"Ca ca, Giang Tử Thương này có quan hệ với tửu lâu mà huynh làm việc sao?" Tống Anh hỏi.

Tửu lâu mà Tống Tuân làm việc kia không tính là lớn, nhưng ở huyện thành cũng có chút danh tiếng, việc làm ăn rất tốt.

Mỗi tháng, Tống Tuân đều sẽ đến đối chiếu sổ sách ở tửu lâu mấy lần, tiền lương khá cao, hắn tính toán chính xác nên tửu lâu mới phá lệ thuê hắn làm việc, nếu không, với tuổi tác của hắn thì không dễ tìm được công việc như vậy.

"Tửu lâu kia là hai người hợp tác làm ăn, mẫu thân của Giang Tử Thương là biểu mẫu của nhị lão bản, không biết quan hệ thân thiết đến đâu, nhưng Giang huynh vẫn gọi nhị lão bản một tiếng biểu cữu cữu." Tống Tuân cau mày: "Nhưng muội yên tâm, chưa bàn đến chuyện nhị lão bản có nghe lời hắn ta hay không, nếu thật sự nghe theo thì ta cũng không lo, không thiếu việc đối chiếu sổ sách, ta chỉ cần chép thêm ít sổ sách là được, huống hồ trong thành có nhiều cửa tiệm như vậy, chắc chắn có rất nhiều nơi cần người đối chiếu sổ sách."

"Nhưng những nơi cần người trẻ tuổi như huynh không nhiều lắm đúng không?" Tống Anh nói toạc ra.

Tống Tuân cười khổ: "Muội bây giờ đúng thật là tiểu quỷ thông minh, sau này, ta sợ là không còn lừa được muội nữa… Đúng vậy, lúc trước chủ nhân của tửu lâu này đang vội tìm người, ta van nài một hồi, bọn họ mới đồng ý thuê ta, nếu ta bị đuổi, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, không dễ tìm việc tương tự như vậy."

Rất nhiều người đã làm việc ở cửa tiệm mấy chục năm.

"Ca ca à, nếu đã như vậy thì dứt khoát không làm nữa, ta nhớ trước đây huynh cũng đi học được mấy năm, lúc ấy tiên sinh còn khen huynh có thiên phú, tại sao huynh không tiếp tục đi học nữa? Trước kia gia nãi ngăn cản, bây giờ chúng ta đã phân nhà, cha nương chắc chắn sẽ vui mừng!" Tống Anh lập tức nói.

Trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối đối với việc học của huynh trưởng. 

Khi Tống Tuân không thể tiếp tục theo học, hắn từng buồn bã một khoảng thời gian dài, cũng là bắt đầu từ khi đó, hắn mới trở nên trầm mặc ít nói, vui buồn không biểu hiện ra ngoài mặt.

Trong ánh mắt bình đạm của Tống Tuân hiện lên vài tia sáng, nhưng rất nhanh đã lặng xuống.

"Ta mười bảy tuổi rồi, tiếp tục đi học cũng không thích hợp lắm." Tống Tuân lập tức nói.

"Lão nhân đồng sinh bảy mươi còn có, huynh mới mười bảy, sao lại không thích hợp! Huống hồ ngày thường huynh đều ghi chép sổ sách của cửa tiệm, sách gì mà huynh chưa từng thấy, chưa từng đọc? Nếu huynh thật sự tiếp tục đi học, nhất định sẽ tiến hộ nhanh hơn bất kỳ ai khác, có phải huynh lo lắng chuyện tiền nong không? Ca ca à, bây giờ sức khỏe của muội rất tốt, căn bản không cần uống thuốc, huynh cũng thấy là muội có thể kiếm tiền mà, tình hình nhà ta chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt lên!" Tống Anh lập tức bày tỏ quan điểm.

"Không được." Tống Tuân trực tiếp lắc đầu, thu dọn đồ chuẩn bị trở về nhà.

Tống Anh đại khái biết hắn đang lo lắng điều gì.

Việc thi cử quả thật tốn rất tốn kém, không chỉ tốn tiền giấy bút và nghiên mực, ngoài ra còn có sách của các nhà văn nổi tiếng, danh sư dạy học và bằng hữu lui tới.

Bây giờ, nhà bọn họ thật sự rất nghèo.

Ở thôn Hạnh Hoa, mỗi nhà mỗi hộ, cho dù mới phân gia, trong nhà ít nhiều cũng có bảy tám mẫu đất, ví dụ như đại phòng và tứ phòng của Tống gia, mặc dù chỉ được chia ba mẫu đất, nhưng cũng được cho một ít bạc, hơn nữa bản thân còn tích cóp được khá nhiều vốn riêng, sau khi phân nhà cũng thu xếp mua thêm vài mẫu đất.

Chỉ có nhị phòng là không nhận được đồ tốt, lại gặp phải nguyên chủ sinh bệnh, vậy nên mới khó khăn như vậy.

Đối với hộ nông dân mà nói, trong nhà không ruộng giống như cái cây già không rễ, không yên ổn.

Nếu lại nuôi thêm một người đọc sách, vậy thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Tống Anh cũng biết chuyện này không thể khuyên nhủ hắn trong một sáng một chiều được, quyết định không nói nữa.

Chờ sau khi nàng kiếm được ít tiền, lại nói vài lời trước mặt cha nương, chuyện Tống Tuân tiếp tục đi học là điều chắc chắn.

Một đứa trẻ mới mười bảy tuổi, giả vờ trưởng thành ổn định cái gì chứ? Vẫn nên chăm chỉ học tập mới đúng!

"Tiền của Giang Tử Thương không thể đưa cho cha nương, cha là người thật thà, nếu biết, nhất định sẽ bảo muội trả lại." Tống Tuân nhìn nàng một cái: "Gương mặt này của muội… Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng trong thành có loại thuốc mỡ tốt nhất, làm cho vết sẹo mờ hơn cũng tốt, vậy nên muội phải để dành số tiền này, không được tiêu pha bừa bãi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com