Ông muốn tôn nữ này xuất giá, không ảnh hưởng đến thanh danh của tôn tử ruột của ông, nhưng trên hộ tịch lại viết tên người chết ư? Người khác sẽ nghĩ gì về người của Tống gia ông ta?
Không nói đến thanh danh của Tống gia, chỉ nói đến bản thân nha đầu này, như vậy chẳng phải sẽ huỷ hoại cả đời nàng sao?!
"A gia, tìm người chết làm phu quân con đúng là có phần ảnh hưởng đến thanh danh của người, nhưng với toàn bộ con cháu Tống gia thì chính là chuyện tốt. Bản thân người cứ suy nghĩ một chút đi, hoặc là tìm người chết, hoặc là con ở rịt trong nhà không đi. Dù sao ca con cũng không sợ con gây họa." Tống Anh mặt dày nói.
Quyết định này của nàng quả thực có hơi thiếu đạo đức với Tống Lão Căn.
Nhưng nàng rất tự hiểu lấy mình.
Thân phận không rõ ràng, trên mặt có vết sẹo đáng sợ, người như vậy có thể tìm được ai trong sạch chứ?
Đương nhiên, sau khi trên hộ tịch có thêm tên người chết, nàng chính là quả phụ, tương lai nếu muốn gả đi thì sẽ càng khó khăn hơn, nhưng nàng không bận lòng. Bản thân ăn ngon mặc đẹp, kiếm được tiền chẳng phải quá tốt rồi sao? Sao phải cưỡng cầu chuyện tình cảm chứ?
"Không được! Tuyệt đối không được! Nếu con làm vậy, nương sẽ chết cho con xem!" Nguyễn thị đột nhiên hô lên một tiếng.
"A Anh! Không thể như vậy được! Bây giờ không thể gả cho ai hết, nếu không sau này con phải làm sao?!" Nguyễn thị khóc ròng nói.
A Anh nhà bà hiểu chuyện nhất, tri kỷ nhất, trước đây phải chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ về nhà vẫn phải bị ức hiếp sao?!
"Nương, con cảm thấy cách này là tốt nhất. Bây giờ con thật sự không muốn xuất giá, chỉ là trên hộ tịch có thêm một cái tên mà thôi, cũng tránh để gương mặt này của con dọa sợ tướng công tương lai, phu thê không hòa thuận. Chờ đến khi con tự ra ngoài lập hộ, con sẽ dọn ra ngoài ở... Không phải trong thôn vẫn còn mấy căn nhà để lại từ xưa sao? Con tìm một cái gần nhà chúng ta ở tạm một thời gian." Tống Anh nói tiếp.
"Con còn muốn dọn đi!" Nguyễn thị ôm nàng khóc rống, "Nha đầu con không biết mấy căn nhà cũ trong thôn kinh khủng như thế nào đâu... Những chỗ đó không sạch sẽ, một mình con ra ngoài sống, nương không yên tâm!"
"Nương, người yên tâm đi. Thật ra... hôm nay con kiếm được không ít tiền, có giữ lại một phần, có thể dùng để sửa nhà, mua thêm hai con chó săn lớn để nuôi. Nếu người cảm thấy không có con bên cạnh sẽ cô đơn... Không phải hôm nay vừa nhặt được một đứa bé sao? Nếu cha nương nó không tới tìm thì viết tên nó vào hộ tịch của con, để nó làm con của con, sau này con già rồi còn có người phụng dưỡng."
Nguyễn thị nghe vậy thì giật mình: "Sao chuyện gì con cũng nghĩ xong rồi thế? Con như vậy làm sao mà nương yên tâm được?!"
Nữ nhi càng hiểu chuyện, bà càng cảm thấy mình vô năng.
Nếu trong nhà có nhiều hơn mấy gian phòng, nếu sớm cưới tức phụ cho nhi tử...
Dù thế nào thì nữ nhi cũng sẽ không bị ép rời đi!
Tống Anh thở dài: "Nương, người chính là nương ruột của con, sau này con sẽ hiếu thảo với người. Nhưng mà... tình ngay lý gian quả thực không tốt, a gia nói có lý. Cách của con thật ra là cách tốt nhất, không những có thể xuất giá mà còn có thể tránh gặp phải kẻ tồi tệ, nếu tương lai mặt con đỡ hơn hoặc gặp được người không tệ thì vẫn có thể tái giá."
Nhưng nếu đã "xuất giá" thì không còn là người của Tống gia nữa, bọn họ làm cha nương có thể chăm sóc nàng được bao nhiêu?
"Con ra ngoài ở! Con có thể lên huyện tìm việc làm, ở trong huyện không về nhà, như vậy muội muội có thể hầu hạ dưới gối cha nương, không cần dọn đi, thanh danh cũng không bị ảnh hưởng!" Tống Tuân lập tức nói.
Đây đúng là một cách, nhưng cũng không thể lâu dài.
Tống Tuân là con của hai người, bởi vì nàng mà không về nhà ư?
Đối với Nguyễn thị mà nói, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng Tống Anh vẫn nhớ rõ nàng không phải con ruột. Làm gì có chuyện vì con nuôi mà khiến con ruột chịu thiệt thòi chứ?