Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 818: Đường lui



Trùng hợp thay, lúc này Tống Tuân đang ở trà lâu cùng mấy người đọc sách có quan hệ không tệ.

 

Tống Tâm Hoa mặc nam trang, còn bôi đen mặt đi một chút, đi thẳng vào trong trà lâu, giả vờ như người đọc sách, ngồi cách đó không xa, lén quan sát bọn họ.

 

"Tiểu công tử, ngươi cũng chuẩn bị tham gia kỳ thi năm nay sao? Hay là tới đây ngồi tâm sự cùng bọn ta đi.

Uống trà một mình có gì thú vị chứ?" Ngu Thanh giỏi kết giao bằng hữu, lúc này vừa thấy có người đi một mình thì lập tức đứng dậy bắt chuyện.

 

Sắc mặt của Tống Tâm Hoa hơi không được tự nhiên nhưng nàng ấy vẫn căng da đầu đi qua đó.

 

"Tiểu đệ bình thường đều ở nhà đọc sách, không được ra ngoài.

Hôm nay ra ngoài chính là để thấy việc đời." Tống Tâm Hoa đè thấp giọng, trông quả thực giống như người suốt ngày ru rú trong nhà không gặp ai.





"Ngươi như vậy là không được.

Chúng ta tụ tập với nhau cũng đâu phải để ăn nhậu chơi bời, thỉnh thoảng còn nói chuyện quốc sự, có khi thì thơ từ ca phú.

Mọi người thảo luận với nhau thì suy nghĩ sẽ càng rõ ràng hơn." Ngu Thanh nói.

 

Tống Tâm Hoa nhìn qua, thấy người này nhiệt tình, hẳn là người có tính tình tốt.

 

Tống Tuân vốn dĩ không để ý, nhưng vừa nhìn kỹ thì phát hiện người này nào phải người đọc sách gì, rõ ràng chính là Tống Tâm Hoa từng đến thôn Hạnh Hoa trước đây! 

Vì vậy, sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ lạ: "Ngươi tới đây làm gì?"

Sắc mặt của Tống Tâm Hoa tái nhợt.

 

"Tống huynh quen biết hắn sao?" Lục Giai sửng sốt.

 

Tống Tuân do dự trong chốc lát: "Một công tử... nhà họ hàng xa."

Tống Tâm Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Tuân Nhị ca, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi, mong ngươi đừng nói với cha nương ta."

Lục Giai hiểu rất rõ về gia cảnh của Tống Tuân, giờ phút này nghe thấy hắn nói vậy thì cảm thấy khá kỳ lạ.

 

Trước đây Tống Tuân đúng là có họ hàng xa, nhưng bây giờ đã tách tộc, thân thích đã ít đi rất nhiều.

 

Nếu đã lớn như vậy, cũng là người đọc sách muốn tham gia thi cử thì sao trước đây chưa từng nhắc tới?

Lục Giai trời sinh thông minh, có khả năng quan sát kinh người.

 

Lúc này, ánh mắt hắn ta đảo quanh mặt Tống Tâm Hoa, đồng tử của hắn ta đột nhiên co lại.

 

Công tử này... có lỗ tai?

Thật ra là một nữ tử?!

Đây là cô nương nhà ai mà lớn gan như thế? Trà lâu này nhìn như là nơi để tĩnh tâm uống trà, nhưng bây giờ đã sắp đến kỳ thi hội, bên trong gần như đều là người đọc sách, là nam tử!

Sao một cô nương như nàng ấy lại chạy tới đây?

"Ngươi lại đây với ta." Lục Giai kéo Tống Tuân đi sang gian phòng bên cạnh, hỏi: "Đây là muội muội nào của ngươi? Sao lại tìm tới cửa? Chẳng lẽ ngươi còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở kinh thành này sao? Tống huynh, sắp tới kỳ thi rồi, ngươi không được làm loạn đâu."

"..." Tống Tuân cũng bối rối, "Không phải như thế đâu.

Đây là... Ngũ cô nương nhà Tống Hầu gia."

"Thiên kim của Diên Bình Hầu phủ ư!? Nàng tới đây làm gì?!" Lục Giai cảm thấy rất khó hiểu.

 

"Làm sao ta biết được?" Tống Tuân cũng rất bất đắc dĩ, "Nhưng nếu người ta đã tới đây thì hiền đệ cũng đừng làm khó.

Cô nương này... tuy hơi thông minh nhưng vẫn là người đoan chính.

Nếu để lộ thân phận của nữ tử của nàng thì e là nàng không còn mặt mũi gặp người khác nữa..."

Tống Hầu gia là Tống Hầu gia, Tống Tâm Hoa là Tống Tâm Hoa, hắn vẫn rất rạch ròi.

 

Nói đến bốn chữ "không còn mặt mũi", Tống Tuân và Lục Giai đều sửng sốt.





"Có phải bây giờ không ai dám cưới cô nương nhà nàng ấy không?" Lục Giai hỏi.

 

Tống Tuân gật đầu: "Hẳn là... như vậy."

"Vậy thì đúng rồi.

Cô nương này đúng là người lợi hại, biết tự tìm lối thoát cho bản thân." Lục Giai cười cười, "Trước đây nghe ngươi nhắc tới Tống Hầu gia, người nọ là kẻ chỉ biết đến lợi ích, bây giờ thanh danh bị hao tổn, dưới gối chỉ có một đích nữ duy nhất đang độ tuổi xuân xanh, sao có thể không dựa vào nàng để lôi kéo chút quan hệ được chứ? Nếu nàng không tự tìm người để đi, chỉ sợ… nhà Tống Hầu gia sẽ có một phi tần."

"..." Tống Tuân ngây người.

 

Thảm như vậy sao?

Mặc dù là phi tần, có nở mày nở mặt thì thế nào? Nếu là nữ tử chính trực thì e rằng đều không vui.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com