Thậm chí hai huynh muội Cố Minh Sơ còn gửi tin về Trung Quốc Công phủ, nói rằng muốn ở đây ăn Tết, không trở về nhà.
Trong nhà, ngoại trừ lão gia tử đối tốt với bọn họ thì những người khác đều xấu xa, độc ác, hận không thể khiến hai huynh muội bọn họ chết đi ngay lập tức.
Về nhà nào có thoải mái bằng thôn trang của Tống Anh?
Huống chi, nơi này cũng đủ chỗ ở, không lo ăn uống, thoải mái vô cùng!
Trung Quốc Công nhận được tin thì hoàn toàn không hề tức giận, thậm chí còn rất hâm mộ.
Thôn trang của Tống Anh, chậc...
Nhất định có không ít thứ tốt.
Hai đứa vô ơn bất hiếu này được hưởng thứ tốt mà không biết đường gửi về một phần cho ông...
Đêm giao thừa, tại thịnh yến của hoàng cung.
Các đại thần, hoàng tử, công chúa, thậm chí gia quyến của hậu phi có cấp bậc cao đều được hoàng đế mở tiệc chiêu đãi.
Ca vũ mừng cảnh thái bình, náo nhiệt đến cực điểm.
Đang ăn thì Thanh Lạc công chúa đột nhiên đứng lên: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi muốn múa một điệu cho hai người xem..."
"..." Hoàng đế hoảng sợ.
Hoàng hậu giận dữ: "Còn không mau đi xuống? Uống nhiều quá rồi đúng không?!"
Đường đường là công chúa chứ đâu phải ca cơ của nhạc phường mà đòi múa một điệu trước mặt mọi người? Định sỉ nhục ai đấy?
Nếu nàng ta thật sự có lòng thì vẫn có thể đích thân ca múa, nhưng đường đường là công chúa mà lại nhảy múa trước mặt nhiều người như vậy chính là làm mất thể diện của hoàng thất.
Huống chi, giờ phút này, mặt Thanh Lạc đỏ rần, quần áo còn... không được chỉnh tề lắm.
"Bổn cung muốn múa!" Thanh Lạc công chúa đột nhiên xông ra ngoài, sau đó bắt đầu lắc lư nhảy múa.
Ê ê a a, nghiêng ngả trái phải khiến người ta đau mắt, không ít người nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn ngây ra.
"Còn không mau đưa công chúa xuống!" Hoàng hậu tức giận đến mức đau gan.
"Ô? Vì sao hôm nay Vương gia không tới?" Thanh Lạc công chúa gọi tên Hoắc Triệu Uyên, sau đó bĩu môi, "Hoàng thượng, ngài gả ta cho Hoắc Vương gia đi.
Ngài hãy xử tử Tống thị kia.
Ta phải làm chính phi của Hoắc Vương gia..."
"Làm càn!" Hoàng đế vốn dĩ không tức giận nhưng sau khi nghe xong lời này thì lửa giận lập tức bùng lên.
"Hoàng thượng! Cha ta vì ngài mà chết, lúc ngài bảo ta tiến cung đã nói rằng ta muốn cái gì ngài cũng sẽ cho ta.
Bây giờ ta muốn gả cho Hoắc Vương gia, ngài miệng vàng lời ngọc, vì sao lại đổi ý?!" Thanh Lạc công chúa tiếp tục ồn ào.
Mặt Hoàng đế lập tức trở nên đen thui.
Trước đây khi Hoắc gia không còn, biên giới không có ai canh giữ, Thẩm tướng quân lĩnh quân xuất chinh, đẩy lui quân địch.
Sau khi trở về, ông ấy và Hoàng đế đi đến trường săn săn thú và mở tiệc, không ngờ lại có thích khách xuất hiện.
Vào lúc mấu chốt, Thẩm tướng quân đã cứu Hoàng đế một mạng.
Có công lớn như vậy nên ngài ấy mới đón đích nữ duy nhất của ông ấy vào trong cung!
Mấy năm nay cũng không hề bạc đãi.
Giờ phút này, người của nhạc phường thấy hoàng đế giận dữ thì sợ tới mức không dám nhảy nữa, tất cả vội vàng quỳ xuống đất, hô to: "Hoàng thượng bớt giận."
Lúc này, nha hoàn và bà tử lên sân khấu lôi người đi xuống.
Nhưng lửa giận của Hoàng thượng vẫn chưa được dập tắt, ông lạnh mặt suốt toàn bộ thời gian diễn ra cung yến.
Sau khi bị lôi xuống và đưa về cung, không bao lâu sau,, Thanh Lạc công chúa dần tỉnh táo lại, chợt nhớ lại tất cả những gì mình đã làm lúc nãy, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Ta, ta đã làm gì?!"
"Công chúa! Người thật hồ đồ! Cung yến vô cùng quan trọng, sao người có thể dùng ơn cũ để uy hiếp Hoàng thượng trước mặt nhiều người như vậy chứ!" Ma ma bên cạnh cũng sợ muốn chết.
"Ta cũng không biết! Ma ma, ta thật sự không biết! Lúc nãy... Lúc nãy ta chỉ nhất thời xúc động..." Thanh Lạc công chúa tái mặt, hoảng hốt ngã xuống đất.
"Nô tỳ đã nói gần đây người có chuyện phiền lòng thì nên uống ít rượu thôi... Người..." Sau khi nói tới đây, ma ma cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu đắc tội người khác thì còn dễ nói, nhưng đắc tội chủ nhân của thiên hạ thì chút ân tình này còn có tác dụng sao!?