“Chết tiệt, tốt nhất đừng để tao biết là tên nào làm chuyện này.”
Dù bình thường có u ám và trầm lặng đến đâu, gặp phải chuyện như thế này, Kẻ điều khiển rối cũng không nhịn được mà chửi thề.
Gã vừa tức giận rời khỏi đường ống ngầm, nơi mà gã vừa gặp được Ngải Sơn thật sự và cả viện trưởng tiền nhiệm, lão Âu Nhĩ. Vừa nhìn thấy chàng thanh niên tóc vàng có ngoại hình giống hệt NPC mà gã từng gặp bên ngoài, hắn liền sững sờ.
Nếu người ở dưới lòng đất này mới là Ngải Sơn thật sự, thì người ở trên kia là ai?
Chắc chắn một trong hai người là giả. Sau một hồi kiểm tra, dù không muốn tin, Kẻ điều khiển rối cũng phải chấp nhận sự thật, gã đã bị một thí sinh lừa!
“Không biết là Người Sống Sót, Chim báo tử, hay là Thao...”
Sắc mặt gã âm u.
Thật sự có người có thể giả mạo NPC, thậm chí ngay cả thông báo từ hệ thống cũng giống hệt! Đây là cái quái gì vậy? Gian lận à?!
Sau khi rời khỏi phó bản này, nhất định phải tra ra ai là kẻ đứng sau chuyện này. Nhưng bây giờ gã không thể để tên kia thoải mái lừa mất điểm của mình được!
“Tử Thần đại nhân, tôi muốn báo cáo!”
Gã nói với con quạ bên cạnh.
“Tôi muốn tố giác thí sinh vừa giả mạo NPC để lừa điểm của tôi! Hãy cho tôi biết ID của hắn! Hành vi này tương đương với việc gian lận điểm số từ thí sinh khác. Một vị giám thị nổi tiếng công bằng như ngài chắc chắn sẽ không bỏ qua hành vi này, đúng chứ?”
Con quạ đáp lại một cách thản nhiên:
“Hành vi giả mạo NPC của thí sinh này không vi phạm quy tắc. Về việc xâm nhập hệ thống để giả lập thông báo, hệ thống đã tiến hành cảnh cáo.”
Kẻ điều khiển rối nghe xong, từ những lời lẽ bóng gió kia, nghe ra một câu ‘ngươi là kẻ vô dụng, bị lừa là đáng đời’.
Tên lừa đảo kia chỉ bị cảnh cáo, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Còn gã thì mất trắng mấy trăm điểm!
Gã cảm thấy đánh giá này thật quá thiên vị, chẳng công bằng chút nào. Nhưng đối diện với vị giám thị số một, Tử Thần, gã không dám phản bác, đành nuốt xuống cơn tức này, coi như mình xui xẻo.
Gã đến đường ống ngầm, chỉ kịp gặp Ngải Sơn một lần rồi phải rời đi. Ngay cả một món đạo cụ cấp thấp cũng không đổi được, đây đúng là một trò cười!
Gã không nhịn được mà chửi rủa thí sinh lừa gã mấy lần, nhưng hoàn toàn quên mất chính đối phương đã chỉ cho hắn lối vào đường ống ngầm.
Trại của bệnh nhân ngày càng xa, sương mù cũng dần trở nên dày đặc. Gã vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng máu trong người chợt lạnh một nửa.
Trong một khoảnh khắc, gã nhìn thấy một cảnh tượng mà bản thân chưa bao giờ dám tưởng tượng... Trong màn sương trắng nhợt nhạt, nơi mép nối đầy rêu xanh của đường ống khổng lồ, mọc lên một cái đầu người đen kịt, giống như một cây nấm độc đang sinh trưởng.
Khuôn mặt của nó mơ hồ, như thể đã bị thiêu rụi trong một đám cháy. Nó không có mũi, không phân biệt được nam hay nữ, chỉ có một cái miệng há to, lộ ra một nụ cười rùng rợn đẫm máu, hướng về phía gã.
Đó chính là con quái vật vẫn luôn bám theo gã!
Kẻ điều khiển rối tưởng rằng mình đã cắt đuôi nó khi tiến vào đường ống ngầm. Nhưng không, hóa ra nó chưa bao giờ rời đi, chỉ là vẫn lẳng lặng bám theo gã. Nó chờ đến khi những người xung quanh gã rời đi, chỉ còn lại gã một mình, rồi mới xuất hiện!
Một luồng hơi lạnh từ trái tim trào dâng lên. Gã sải bước chạy về phía trước, nhưng dù gã chạy bao xa, cái đầu người kia vẫn bám theo hắn như hình với bóng.
Cảm giác bị theo dõi không ngừng nghỉ này, nỗi sợ hãi không bao giờ biến mất, gần như có thể ép con người phát điên. Gã không thể quay lại được nữa. Đường ống ngầm không phải khu an toàn. Nếu không loại bỏ con quái vật này, sớm muộn gì gã cũng sẽ chết.
Kẻ điều khiển rối vốn không phải kẻ gan dạ. Hoặc có thể nói, điều này được quyết định bởi cách chiến đấu của gã. Thiên phú của gã chính là điều khiển rối.
Gã đã quen với việc điều khiển con rối của mình lao vào chiến đấu, còn bản thân chỉ cần trốn ở nơi an toàn quan sát là đủ. Không thể phủ nhận, thiên phú của gã cực kỳ mạnh mẽ. Ít nhất thì trong những kỳ thi năm nhất vừa qua, gã chưa từng gặp phải đối thủ, luôn thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn thu phục được một con rối sống mạnh mẽ như Thủy Nguyệt.
Lâu dần, Kẻ điều khiển rối vô thức trở nên quá phụ thuộc vào thiên phú điều khiển con rối của mình. Đến khi đối mặt với tình huống quái dị thế này, gã liền hoảng loạn.
Hiện tại, Thủy Nguyệt đã bị gã xem như một quân cờ mà hi sinh trong trận chiến với bác sĩ ở phòng sa bàn. Các con rối khác cũng đã bị phá hủy hoàn toàn… Khi nhận ra không thể sử dụng thiên phú của mình, gã lâm vào đường cùng!
Tâm trí gã bắt đầu dao động. Hiện tại, chú vật và đạo cụ trên người gần như cạn kiệt. Vì điểm huyết tinh không dư dả, lúc trước gã không nỡ mua những chú vật vĩnh cửu đắt đỏ.
Bây giờ, không có chú vật, không có thiên phú, gã phải làm thế nào để đối đầu với con quái vật kia?!
Càng nghĩ, nỗi sợ trong lòng càng lớn.
Gã quay đầu nhìn một lần, rồi lại nhìn lần nữa.
Gã thấy nụ cười trên mặt của cái đầu quái dị kia càng lúc càng lớn.
Hàm răng trắng nhởn sắc bén nổi bật trên làn da đen nhám của nó, tạo thành một tương phản rợn người.
Lúc ban đầu, khi mới nhìn thấy nó, nét mặt của cái đầu này vẫn rất bình thường. Nhưng không biết từ khi nào, trên mặt nó đã xuất hiện một nụ cười mỉm.
Nụ cười đó dần trở thành nụ cười lớn, sau cùng biến thành một trận cười man rợ, như muốn xé toạc cả khuôn mặt.
“Không! Tao tuyệt đối không chết ở đây!”
Kẻ điều khiển rối rút từ tủ đồ ra con rối gấu bông bảo mệnh cuối cùng, rồi ném mạnh về phía sau.
Con gấu bông teddy vốn trông rất đáng yêu, nhưng trên tay nó lại cầm một con dao sắc bén. Dưới sự điều khiển của gã, con rối lắc lư từng bước về phía trước, ngày càng tiến gần đến con quái vật kia…
Giết nó! Giết nó! Giết nó!
Gã gào thét trong lòng.
Nhưng con rối mà gã đặt kỳ vọng lớn nhất, lại chỉ lắc lư một cái, lướt qua con quái vật rồi biến mất vào làn sương phía sau nó. Nó hoàn toàn không nhìn thấy con quái vật kia.
Kẻ điều khiển rối cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Gã chạy loạng choạng về phía trước, nhưng chính gã cũng không biết mình đang chạy về đâu.
Lần nữa quay đầu lại nhìn, con quái vật vốn luôn giữ khoảng cách không gần không xa, lại đột nhiên đến gần hơn!
“Không! Cút đi!”
Gã ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng nhìn cái đầu quái vật đang chầm chậm áp sát Nó giống như một người thợ săn kiên nhẫn, đang chờ con mồi kiệt sức, rồi mới tận hưởng bữa đại tiệc.
Lúc này, gã đã nhìn rõ khuôn mặt của nó, một gương mặt bị thiêu rụi hoàn toàn trong một đám cháy. Trong tầm mắt gã, cái đầu quái vật không ngừng phóng to, ngày càng lớn, ngày càng lớn…
Gã điên cuồng bóp cò súng, nhưng hoàn toàn vô dụng. Đạn không thể gây ra dù chỉ một vết thương trên người nó.
Làm sao mới có thể giết được con quái vật này?!
Nó là bất tử sao?! Tại sao trong kỳ thi thăng cấp năm hai lại xuất hiện một thứ đáng sợ như thế này?!
Sự sợ hãi hoàn toàn đánh gục gã. Cái đầu quái vật áp sát vào mặt gã, chiếm trọn tầm nhìn của hắn. Thế giới trước mắt hoàn toàn trở nên đen kịt.
Ngay khoảnh khắc ấy, gã cuối cùng cũng hiểu ra—
Tại sao mọi đòn tấn công của gã đều vô hiệu. Tại sao ngay cả con rối của gã cũng không thể nhìn thấy con quái vật này. Bởi vì đó là một con quái vật chỉ có gã mới nhìn thấy!
Cái đầu quái vật kia đã mọc trên võng mạc của gã!
Nó sinh trưởng trong đôi mắt gã!
Nó luôn ẩn nấp trên người gã!
Nó không ngừng hù dọa, chờ đợi gã hoàn toàn sụp đổ, rồi mới thừa cơ xâm nhập. Đây là một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, còn Kẻ điều khiển rối, chỉ là con mồi của nó.
“A a a a a a a a!”
Tiếng gào thét điên cuồng vang lên.
Cơn đau đớn tột cùng và nỗi sợ hãi khi mất đi thị giác ập tới. Gã lăn lộn trong tuyệt vọng, trên mặt xuất hiện từng đường vân đen kỳ dị, hai vật thể mảnh dài giống nấm ký sinh từ từ mọc ra từ hốc mắt gã.
Trên đỉnh của hai cây nấm đó, là hai cái đầu người nhỏ khô quắt, lộ ra hàm răng sắc bén như tuyết, nở nụ cười ghê rợn trong câm lặng.
Nỗi sợ hãi trong lòng gã đã lên đến cực hạn.
Đối diện với tuyệt cảnh này, gã ngừng giãy giụa…
Gã vươn tay, ác độc móc vào hai mắt của chính mình!
---
---
Cùng lúc đó, Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu vẫn còn ở tầng năm.
【Thí sinh [Chim báo tử] và [Thao] đã giải trừ [Lồng giam thời gian], mỗi người nhận được ×1 Rương Cốt truyện Thế giới.】
【Bạn nhận được một manh mối mới:
Manh mối số 5: Trong mật thất của phòng giam, từng có một ‘người hàng xóm’ sống cùng Ngải Sơn. Giữa họ có một mối quan hệ ‘mật thiết’.】
Đã đến manh mối thứ năm rồi sao…
Tiêu Tịch nhìn dòng thông báo, trầm tư suy nghĩ.
Trong những kỳ thi có tính chất giải mã, mỗi thế giới quan đều ẩn giấu một chân tướng hoặc một quy tắc bí mật. Thí sinh thu thập càng nhiều manh mối, họ càng có thể đến gần chân tướng của thế giới này.
Thu thập hơn ba manh mối, khi kết thúc kỳ thi sẽ nhận được Rương khám phá thế giới. Nhưng chất lượng phần thưởng của rương phụ thuộc vào số lượng manh mối thu thập được. Chỉ khi thu thập đủ mười manh mối, hoàn toàn giải mã bí mật của thế giới, mới đạt 100% độ hoàn thành và nhận được phần thưởng tối đa.
Cùng lúc đó, thí sinh có thể tiêu diệt quái vật, tích lũy độ thanh tẩy, để nhận Rương thanh tẩy thế giới.
Tiêu Tịch từng đạt 90% độ hoàn thành trong kỳ thi trước. Phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh, vì vậy hắn rất coi trọng việc thu thập manh mối.
Ngay lúc này—
Sau khi rời khỏi phòng giam, hành lang tầng năm rơi vào một sự yên lặng tuyệt đối, như thể cả không gian đã chết.
So với lúc họ mới đến, bầu không khí còn quỷ dị hơn.
Tiêu Tịch cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về phía cuối hành lang—
Hắn thấy một bác sĩ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đen, đang bước về phía họ. Đây cũng là một bác sĩ áo đen, hơn nữa còn là người đầu tiên mà Tiêu Tịch thấy trong bệnh viện tâm thần này, ngoại trừ chính mình.
Trên mặt nạ của người bác sĩ đó có vẽ một dấu X thật to.
Hành lang của khu biệt giam không có đường lui, nếu muốn rời khỏi tầng năm, Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu không thể không đối mặt với vị bác sĩ áo đen này.
"Chuẩn bị chiến đấu."
Tiêu Tịch khẽ nói với Đoạn Văn Chu. Từ khí thế của người đang tới, hắn nhận ra bọn họ không thể dễ dàng rời đi như vậy.
"Chào cậu, Tiêu tiên sinh.'
Khi khoảng cách giữa hai bên đã đủ gần, người đó đẩy mặt nạ màu đen trên mặt sang một bên, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ. Y đặt nhẹ bàn tay trái lên ngực mình, nơi từng bị Tiêu Tịch bắn bốn viên đạn.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi. Cậu xem, tôi đã nói là cậu trốn không thoát mà."
Y nhìn ra sau lưng Tiêu Tịch.
"Ồ? Cậu không đi cùng với thằng em vô dụng của tôi sao? Sao thế, nó không đi với cậu à?"
Trước đó, khi tự giới thiệu, Tiêu Tịch không nói cho y biết tên mình, chỉ nhắc đến họ của mình. Thế nhưng viện trưởng này vẫn luôn gọi hắn là Tiêu tiên sinh, dù hắn chưa từng tháo mặt nạ. Nhưng bây giờ, người kia lại gọi thẳng tên hắn, rõ ràng đã nhận ra hắn là ai.
Vì đã bị nhận ra, Tiêu Tịch cũng không tiếp tục giấu giếm. Hắn vươn tay tháo chiếc mặt nạ mỏ quạ xuống, để lộ gương mặt trắng bệch nhưng tuấn mỹ giấu sau lớp mặt nạ.
Tiêu Tịch có một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, thậm chí có thể gọi là xinh đẹp. Nếu không, trong kênh phát trực tiếp đã chẳng có nhiều người gọi hắn là "mỹ nhân" đến vậy.
Đường nét gương mặt hắn tinh xảo và mềm mại, nhưng đôi mắt lại sắc bén và lạnh lùng quá mức.
Khi hắn khẽ nhướn mày, cố ý dùng đôi mắt có sắc thái nhạt màu ấy nhìn chằm chằm vào ai đó, người bị hắn nhìn sẽ cảm thấy toàn thân mình như bị đâm xuyên dưới ánh mắt băng giá ấy.
Ánh nhìn của hắn giống như một con dao, cắm sâu vào từng khe xương, không bỏ sót một mảnh nào. Cuối cùng, chỉ còn lại phần x*c th*t bị quăng xuống đất để thối rữa.
Giờ phút này cũng vậy.
Âu Nhĩ run lên dưới ánh nhìn vô cơ lạnh lẽo ấy. Trong đôi mắt đỏ rực của y cuồn cuộn một thứ cảm xúc mãnh liệt khó gọi tên, như một cơn sóng dữ nhấn chìm hắn.
"Tôi thực sự rất thích cậu."
Âu Nhĩ lặp lại, y nghiêng đầu nhìn Tiêu Tịch, mỉm cười.
"Sao cậu không chịu nghe lời tôi nhỉ? Sao không ngoan ngoãn mà... đến bên cạnh tôi?"
"Đừng nói nhảm."
Tiêu Tịch lúc này đã hạ mắt đầy lười biếng, trong tay hắn là khẩu Người Thanh Tẩy, nòng súng đen ngòm nghiêng về phía tường.
"Tôi đang vội."
"Hừ." Âu Nhĩ lạnh lùng cười, lao về phía Tiêu Tịch.
"Không sao cả, bây giờ cậu không nghe lời cũng được. Nhưng tôi sẽ dạy dỗ cậu thật tốt... Cậu sẽ học được cách ngoan ngoãn ở lại phòng bệnh, uống thuốc đúng giờ, không đi đâu cả. Chỉ cần dùng đôi mắt xinh đẹp đó dõi theo tôi, ngưỡng mộ tôi."
Câu trả lời của y là một viên đạn dứt khoát.
Viên đạn từ Người Thanh Tẩy sượt qua đỉnh đầu Âu Nhĩ. Y hơi cúi người, dễ dàng tránh được phát súng vốn nhắm thẳng vào ngực y.
Âu Nhĩ di chuyển đầy quỷ dị, chỉ trong vài giây đã vọt tới trước mặt Tiêu Tịch, một tay vươn ra định chộp lấy cổ hắn.
Tiêu Tịch nghiêng người né tránh, một xúc tu từ bên cạnh lao đến, quấn chặt lấy một chân Âu Nhĩ.
"Này, đừng quên ở đây vẫn còn tôi nhé."
Kẻ nãy giờ bị bỏ qua, Đoạn Văn Chu cười nhếch mép, để lộ chiếc răng nanh nhỏ ngọt ngào.
Tên này lúc nào cũng định nhốt anh Tiêu của cậu lại, cái gì mà uống thuốc, cái gì mà ngoan ngoãn chứ?
Thật quá đáng ghét!
Ăn luôn cho rồi!
Bảy tám cái xúc tu điên cuồng lao tới, nhanh chóng nhấn chìm Âu Nhĩ trong biển xúc tu đỏ như máu, quấn y chặt như bó giò.
Tiêu Tịch cầm súng, lạnh lùng bóp cò, nhắm thẳng vào thân thể đã bị quấn chặt ấy mà bắn.
Viên đạn xuyên qua những xúc tu mềm dẻo của Đoạn Văn Chu, cắm thẳng vào cơ thể Âu Nhĩ. Máu của Đoạn Văn Chu và máu của Âu Nhĩ bắn tung tóe ra ngoài.
"Chết tiệt, anh Tiêu, bắn cũng phải nhìn đường một chút chứ!" Đoạn Văn Chu lớn tiếng phàn nàn.
"Cậu không chết được, trúng vài viên cũng chẳng sao."
Tiêu Tịch thản nhiên tiếp tục khai hỏa, tận dụng cơ hội Âu Nhĩ bị khống chế.
Qua bài kiểm tra lần này và bài trước đó, Tiêu Tịch đã hiểu rõ khả năng khôi phục mạnh mẽ của tên này. Đoạn Văn Chu không sợ đạn, loại đạn cỡ nhỏ này không thể gây thương tổn nghiêm trọng cho cậu.
Cuối cùng, một trong những xúc tu quấn lấy Âu Nhĩ đã nuốt trọn y từ đầu đến chân, bụng phình lên như một con trăn vừa săn được mồi.
"Wow, không phải chứ, cứ thế là xong luôn à?"
Lời của Đoạn Văn Chu vừa dứt, một cánh tay đỏ lòm bỗng xé toạc xúc tu từ bên trong, rồi đến cánh tay còn lại. Hai bàn tay kéo rách lớp da thịt, để lộ một Âu Nhĩ toàn thân đầy máu chui ra từ trong.
Một luồng khí mạnh mẽ bùng phát quanh Âu Nhĩ.
Xúc tu vừa cắn nuốt y còn chưa kịp đắc ý thì đã nổ tung, chỉ còn lại một đống thịt nát.
Đoạn Văn Chu gào lên thảm thiết: "Tiểu Thất!"
【Hả? Tôi vẫn khỏe mà?】
【Tên ngốc số 0, kẻ chết là Tiểu Bát!】
【Hu hu hu, Tiểu Bát chết thảm quá, chẳng còn miếng thịt nào nguyên vẹn cả.】
【Hu hu hu, Tiểu Bát ơi, yên tâm đi, chúng tôi sẽ ăn thay cậu vài miếng!】
【Tôi ăn Tiểu Bát có được không? Dù gì cậu ấy cũng chết rồi mà? Anh Tiêu nói lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ đấy!】
【Anh Tiêu nói đúng!】
【Khốn thật, Tiểu Bát thơm quá, tôi chịu không nổi nữa rồi anh em ơi!】
Bọn họ còn chưa khóc xong, một cái xúc tu mới đã mọc ra từ lưng Đoạn Văn Chu, đúng là cái vừa bị xé nát ban nãy.
【Ai nói tôi chết rồi! Chết tiệt! Mấy người có chừa lại cho tôi miếng xác nào không vậy! Tôi còn chưa được nếm thử nữa——】
Tiêu Tịch lại tiếp tục giao đấu với Âu Nhĩ, mới vài phút mà hai bên đã đánh qua đánh lại mấy lượt. Khả năng cận chiến của Âu Nhĩ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa khả năng hồi phục và phòng ngự cơ thể cũng không hề yếu.
“Á, Tiểu Bát cậu chưa chết!”
Đoạn Văn Chu ôm xúc tu hôn một cái.
“Cậu có thể yên lặng khi đánh nhau không?”
Tiêu Tịch đá vào eo Âu Nhĩ, đẩy y văng đi, sau đó xoay người lại, lạnh giọng mắng Đoạn Văn Chu.
Diễn nhiều quá rồi đấy!
Trong lúc giao đấu, xương bàn tay trái của hắn đã bị thương, vùng bụng phải cũng bị rạch một vết thương lớn. Nhưng Âu Nhĩ cũng chẳng khá hơn, trên người đã bị Tội Đao cắt ra vô số vết thương, còn bị chồng lên năm hiệu ứng giảm sức mạnh: [Không thể chữa trị], [Chảy máu liên tục], [Choáng váng liên tục], [Suy yếu], [Xui xẻo giáng lâm].
Sau khi năm trạng thái này chồng lên nhau, tốc độ gia tăng vết thương trên người Âu Nhĩ rõ ràng nhanh hơn. Tiêu Tịch lại rút ra Người Thanh Tẩy, lúc trước hắn đã sử dụng một lần đạn đặc biệt với Âu Nhĩ, lần này lại tiêu tốn 1000 điểm huyết tinh để làm mới số lần sử dụng.
Đoạn Văn Chu dùng lại chiêu cũ, dùng xúc tu trói chặt Âu Nhĩ, Tiêu Tịch túm lấy một xúc tu, lướt đến trước mặt Âu Nhĩ, Tội Đao rạch toang lồ ng ngực y, nòng súng chĩa thẳng vào vết thương, bắn liền ba phát!
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba viên đạn đặc biệt rời nòng — Giam Cầm, Thanh Tẩy, Vực Sâu!
Âu Nhĩ vốn đã thương tích đầy mình, nay lại hứng chịu đòn tấn công mãnh liệt như vậy, cơ thể co giật dữ dội, nhưng xúc tu của Đoạn Văn Chu lại trói y càng chặt hơn, không chừa một khe hở nào.
Bây giờ đã có bài học từ lần trước, đám xúc tu không dám tùy tiện nuốt chửng y nữa.
Một phút trôi qua, Âu Nhĩ vẫn không động đậy. Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu liếc mắt nhìn nhau.
“Không lẽ tên này chết thật rồi?”
“Không có thông báo hạ sát.” Tiêu Tịch nhíu mày.
Giống hệt vụ của Ngải Sơn.
Ngải Sơn chỉ bị Tiêu Tịch bắn một phát đã chết, yếu đến mức khó tin.
Dù Âu Nhĩ có mạnh hơn, nhưng cũng chưa đến mức không thể bị đánh bại. Bây giờ, thậm chí chỉ với hai người bọn họ đã có thể đánh ngang tay với hắn.
Là Boss của hai phe, thực lực thế này có phải hơi yếu quá không?
Đoạn Văn Chu thả xúc tu ra, để lộ thi thể bên trong. Chàng trai tóc vàng nằm trên mặt đất, trông thực sự đã chết. Một xúc tu đỏ sẫm quấn lấy mắt cá chân của Âu Nhĩ, nhấc y lên lắc lắc mấy cái, rồi ném xuống đất.
“Chắc chết rồi, không cứu được nữa.”
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh, đó là từ những bệnh nhân xấu số buộc phải đứng xem.
Bọn họ vốn đã sợ hãi Tiêu Tịch và viện trưởng đến mức phát khiếp. Đó là hai bác sĩ đen! Một trong số đó còn là viện trưởng mạnh nhất trong trại tâm thần này!
Hai nhân vật như vậy đánh nhau, họ nào có tâm trạng đứng xem? Chỉ muốn mau chóng chạy trốn, tránh để thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn... Dù bọn họ là kẻ điên, cũng đâu có ngu.
... Nhưng vấn đề là bọn họ bị nhốt lại, có muốn chạy cũng không được, chỉ đành đứng im theo dõi.
May mà trận chiến này chỉ phá hủy một phần nhỏ căn phòng, phần lớn bệnh nhân không bị liên lụy.
Giờ nhìn thấy viện trưởng bị một bác sĩ vô danh và một quái vật xúc tu giế t chết, bọn họ vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Sợ rằng nếu để vị bác sĩ này phát hiện ra mình, hắn cao hứng lên sẽ giết luôn mình mất.
Tiêu Tịch ngồi xuống kiểm tra hơi thở của Âu Nhĩ, quả nhiên đã ngừng thở.
Nhưng có một điều khiến hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng Âu Nhĩ đã chết đến mức không thể chết thêm nữa, vậy mà hệ thống vẫn chưa thông báo hạ sát.
Chuyện này quá bất thường.
“Ngươi không trừ phần thưởng hạ sát của bọn ta sao?”
Tiêu Tịch nhìn con quạ kim loại với sự hiện diện mờ nhạt kia, rút Tội Đao ra khỏi vỏ.
Đây chính là uy h**p công khai.
Đoạn Văn Chu thầm hoan hô trong lòng.
Tốt! Không hổ danh là anh Tiêu của mình. Tử Thần cái quái gì, thầy hướng dẫn hạng ba rác rưởi, cứ đối đầu thẳng mặt là được rồi!
Khoan đã, hình như Tử Thần là thầy hướng dẫn của anh Tiêu thì phải...
Ừm...
Tiêu Tịch không hề che giấu sự nghi ngờ của mình. Nếu vì chuyện hắn dùng ill xâm nhập hệ thống gian lận mà Tử Thần bất mãn, y có thể nói thẳng, nếu có hình phạt thì hắn cũng chẳng ngại.
Nhưng kiểu trừ trắng phần thưởng hạ sát này là cái quái gì?
Đôi mắt tròn xoe của con quạ kim loại đảo một vòng, phát ra giọng nói chói tai:
"Kiểm tra cho thấy hệ thống không có lỗi trong việc phân phối phần thưởng. Thí sinh hãy tiếp tục kỳ thi. Nếu có bất mãn, có thể khiếu nại lên hệ thống học viện sau khi kỳ thi kết thúc."
Ý của Tử Thần rất rõ ràng.
Không có tức là không có. Ngươi hỏi cũng vô ích, nếu cảm thấy có vấn đề, cứ việc tố cáo ta.
Khóe môi Tiêu Tịch nhếch lên, không hề có chút cảm xúc, khiến Đoạn Văn Chu run lên một cái, có cảm giác bầu không khí giữa anh Tiêu và con quạ kia trở nên căng thẳng.
Hắn... hình như đang rất tức giận.
Tiêu Tịch không nhìn thi thể dưới đất nữa mà đứng lên.
Ít nhất trong khoảng thời gian tới, hắn coi như đã giải quyết được một rắc rối lớn, sẽ không có một kẻ điên đuổi giết hắn nữa.
Thoát khỏi Âu Nhĩ, hắn có thể thảnh thơi hơn để điều tra bệnh viện tâm thần này, tranh thủ giết thêm bác sĩ để kiếm điểm.
...
Nhưng ngay lúc này, một bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên nắm lấy mắt cá chân hắn.
Tiêu Tịch cúi đầu nhìn, thi thể của Âu Nhĩ, vốn đã ngừng thở, đột nhiên mở mắt lần nữa.
Chàng trai tóc vàng điển trai nằm dưới đất, trên khuôn mặt đầy máu bỗng nở một nụ cười quỷ dị.
Y giơ ngón trỏ, giờ chỉ còn nửa đốt, lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.