Ngư nắm lấy tay hắn nhưng dường như không dùng quá nhiều sức, nên hắn rất dễ dàng thoát ra khỏi vòng tay đối phương.
Thân thể trẻ con có chút khó giữ thăng bằng, hắn ngã xuống đất, ngửa mặt nhìn về phía trước, đó là một Tiêu Tịch khác. Hoặc có lẽ, đó vốn đã không còn là hắn nữa, mà là một con quái vật xấu xí được nuôi dưỡng bởi tội ác của loài người.
Ngư mỉm cười nhìn hắn, giọng nói khàn khàn nhưng mềm mại:
"Xem ra đây không phải lần đầu tiên cậu quay lại rồi nhỉ… không tệ…"
Y đưa tay lên, tháo chiếc mặt nạ hình cá trên gương mặt mình xuống, rồi hơi cúi người, vươn tay về phía Tiêu Tịch.
"Dù có hơi muộn, nhưng vẫn nên nói một câu. Chào cậu, lần đầu gặp mặt nhé, tôi."
Tiêu Tịch không nắm lấy tay y, hắn từ từ lùi lại, giữ khoảng cách đề phòng.
"Cậu không định giết tôi sao?"
Ngư cười với hắn, lại bắt đầu lải nhải:
"Tôi đã mong chờ điều này từ lâu rồi.
Dù sao thì sống cũng ngày càng trở nên nhàm chán. Tôi đã quá chán ghét thế giới này, gần đây càng lúc càng muốn chết. Nhưng tôi mãi vẫn chưa tìm được cách chết phù hợp, thử vài lần mà đều thất bại. Sau đó, tôi chợt hiểu ra…
Nếu trên thế giới này có ai có thể giết được tôi, thì đó nhất định phải là chính tôi.
Dù sao thì, chết dưới tay mình, cũng là một trải nghiệm hiếm có… Một kiểu tự sát khác biệt, đúng không?"
Tiêu Tịch không nói thêm một lời nào với y nữa, hắn không muốn phí thời gian với một kẻ điên. Ba mươi năm quan sát ở bên cạnh Ngư đã giúp hắn hiểu rõ phần nào về tính cách méo mó của bản thân ở một thế giới khác.
Hắn không cần phải quan tâm đ ến đối phương nữa. Ở dòng thời gian này, chỉ cần hắn không giết y, vòng lặp này sẽ bị phá vỡ.
Tiêu Tịch lập tức chạy xuống tầng một, tìm thấy những đứa trẻ khác trong phòng vệ sinh. Nhưng ngay khi ra đến cửa, hắn va phải Đoạn Văn Chu, khiến đối phương giật nảy mình, suýt làm rơi con dao trong tay.
Có vẻ cậu ấy đang tìm ai đó.
Ở vòng lặp trước, Tiêu Tịch xuống tầng trễ hơn năm phút, nên đã bỏ lỡ cơ hội gặp Đoạn Văn Chu.
"Đi thôi!"
Tiêu Tịch không để ý đến điều đó, kéo tay đối phương, chạy về phía lối thoát mà hắn nhớ trong đầu.
Lần trước hắn đã biết vị trí của lối ra, đó là một cánh cửa phụ bí mật ẩn trong đại sảnh, chỉ có tên đại ca có hình xăm mới có chìa khóa.
"Các em khác đã ra ngoài chưa?" Tiêu Tịch hỏi.
"Ra rồi! Bọn họ đang đợi chúng ta ngoài cổng!"
Đoạn Văn Chu đáp, nhưng vẫn quay đầu lại, dáo dác tìm kiếm thứ gì đó.
"Em đang tìm gì vậy?"
"Tiêu, em chưa thể đi được. Em phải giết một người."
Đoạn Văn Chu nghiêm túc nói.
"Là lão đại có hình xăm đó, em phải giết hắn. Hắn quá xấu xa, đến cơm cũng không cho bọn mình ăn no."
Tiêu Tịch siết chặt tay. Với những gì vừa trải qua, hắn cực kỳ nhạy cảm với những lời như "giết người". Hắn nhìn thẳng vào người đồng đội tương lai của mình. Đôi mắt của Đoạn Văn Chu vẫn trong veo như cũ, nhưng cậu lại thốt ra câu "giết người" một cách nhẹ bẫng, như thể đang nói về việc đi ăn khuya vậy.
Nhận thức về thiện và ác của trẻ con vẫn chưa hoàn chỉnh. Tiêu Tịch cảm thấy cậu cần được dạy dỗ lại cho đúng đắn.
"Em không thể giết hắn."
"Tại sao?" Đoạn Văn Chu tỏ vẻ khó hiểu.
"Hắn đã định giết chúng ta trước mà. Nếu ai muốn ăn thịt em, em sẽ ăn thịt hắn. Nếu ai muốn giết em, em sẽ giết hắn. Ai mà chẳng giống nhau?"
Tiêu Tịch cau mày, nhất thời không biết phải chỉnh đốn tam quan của đứa trẻ này như thế nào.
Cuối cùng, hắn thả lỏng tay, quyết định dùng một lý lẽ phù hợp với tư duy của một đứa bé sáu tuổi.
"Nếu em giết người, anh sẽ không chơi với em nữa."
Đoạn Văn Chu đứng im suy nghĩ vài giây, rồi vẫn nắm lấy tay hắn, nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền bên má.
"Tiêu, anh đừng giận mà. Được rồi, em không giết hắn nữa.
Đừng không chơi với em nhé, em muốn làm bạn thân với anh cả đời~"
Người đàn ông tóc trắng đứng giữa biển lửa, nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy về phía lối thoát.
Y chậm rãi nhả ra một làn khói thuốc, khóe môi cong lên đầy ý cười. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, bao trùm xung quanh y, nhưng lại không thể chạm vào cơ thể y.
Cơ thể Ngư dần trở nên mờ nhạt, y đang biến mất khỏi dòng thời gian này. Nếu Tiêu Tịch lựa chọn không giết tên bắt cóc, thì nhân cách của hắn sau này sẽ không bị bóp méo.
Và như vậy, hắn cũng sẽ không trở thành con người như bây giờ nữa.
"Tạm biệt, tôi."
Tiêu Tịch sẽ sống sót, nhưng Ngư lại chết đi.
Vòng lặp này đã bị phá vỡ, buổi livestream cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
【Thiết lập 1 đã hoàn thành.
Người thiết lập: Tiêu Tịch
Tuổi: 6
Kết cục thiết lập: Thoát khỏi địa ngục.】
Ý thức của Tiêu Tịch một lần nữa bị bật ra khỏi cơ thể. Nhưng lần này, hắn không còn nhìn thấy cuộc đời của Tiêu Tịch trong dòng thời gian này giống như một bộ phim nữa. Vì vòng lặp trước đó đã bị phá vỡ, việc phát lại như vậy đã không còn ý nghĩa.
【Thiết lập của bạn đã kết thúc. Trong thiết lập lần này, nhân vật được điều khiển là Tiêu Tịch đã thành công sống sót. Bạn vẫn còn một lần thiết lập lại.】
【Bạn có chấp nhận kết cục thiết lập lần này không? Có/Không】
【Bạn đã chọn: Có】
---
---
Bốp bốp bốp—
Tiếng vỗ tay vang lên. Một người đàn ông tuấn tú trong bộ quân phục, đội chiếc mũ cao, khẽ vỗ tay tán thưởng.
"Đúng là một ván chơi không tệ. Tôi rất thích."
Trên khuôn mặt gã là một nụ cười chuẩn mực, như thể được đo đạc chính xác bằng thước.
"Phần thưởng."
Tiêu Tịch lạnh lùng nói với Tích Binh, Tội Đao trong tay áo hắn lóe lên ánh sáng băng giá.
Ván cờ sa bàn lúc nãy đã khơi dậy những ký ức tồi tệ trong hắn, khiến tâm trạng hắn hiện tại vô cùng tệ hại. Chỉ có viên Ngọc Vô Tâm trước ngực là miễn cưỡng áp chế được sự xao động ấy.
"Chắc chắn cậu muốn phần thưởng ngay bây giờ chứ?" Giọng Tích Binh the thé.
"Hay là… cậu thực sự nghĩ rằng các cậu đã hoàn toàn vượt qua trò chơi này rồi?"
Gã nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiêu Tịch.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Trong lần thiết lập này, đúng là hắn không chết.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả bọn họ đều vượt qua…
Người chết đi, là một người khác.
Hắn nhìn sang bên cạnh mình, cậu thanh niên xinh đẹp vẫn đứng đó, nhưng trên người đã chi chít vết thương, dáng vẻ chực chờ sụp đổ.
"Anh Tiêu… Em… hình như chưa từng kể cho anh nghe về tuổi thơ của em thì phải."
Giọng Đoạn Văn Chu hơi khàn, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười ngọt ngào.
"Ban đầu em không định nói đâu… vì thấy hơi mất mặt. Bị nhốt trong lồng như một con chó… chỉ khi giết người mới được thả ra ngoài… Nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này…"
Chín xúc tu đỏ tươi từ sau lưng cậu điên cuồng giãy giụa, như muốn thoát ra khỏi cơ thể. Nhưng chúng bị giam cầm trong một cột trụ trong suốt, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể trốn thoát.
Làn da Đoạn Văn Chu cũng trở nên đỏ rực, giống như một con bạch tuộc bị luộc chín. Một màu đỏ không tự nhiên. Dưới đôi mắt bình thường của cậu, da thịt nứt toác, để lộ một đôi mắt kép khổng lồ phủ đầy màng trứng.
Xoẹt!
Một âm thanh xé rách vang lên.
Một xúc tu đầy u sần và giác hút bị xé toạc khỏi người cậu, kéo theo một phần thận rách nát của cậu ra ngoài.
Tám xúc tu còn lại càng thêm điên cuồng, quấn chặt lấy nhau, cắn xé nhau, nuốt chửng lẫn nhau. Một số xúc tu khác thì cố gắng cắt đứt phần liên kết với cơ thể Đoạn Văn Chu để trốn thoát. Những chiếc giác hút đầy răng nanh cất lên những tiếng thét vô thanh giữa không trung.
Cơ thể Đoạn Văn Chu bị chúng giật mạnh, suýt chút nữa đã bị kéo văng đi, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ thăng bằng, bước lên một bước, nắm lấy tay Tiêu Tịch.
"Em bước ra từ phòng thí nghiệm. Em là một con quái vật… Một con quái vật được nuôi dưỡng bằng phương pháp dưỡng cổ, chuyên dùng để giết người."
"Khi em ba tuổi, nhiệm vụ đầu tiên của em chính là gi ết chết tên đàn ông có hình xăm đó."
"Nhưng lần này, trong vòng lặp này, em đã không thành công…"
Đằng sau cậu, một xúc tu to lớn với cái miệng khổng lồ đột nhiên há rộng, nhưng ngay lập tức bị một thứ vô hình cắn đứt làm đôi, thậm chí còn không có cơ hội tái sinh.
"Vậy nên… em trở thành thức ăn."
Thứ vô hình kia từng chút một nuốt chửng xúc tu vào hư không, phát ra âm thanh rạo rạo của việc nhai nuốt. Xúc tu quằn quại trong đau đớn, nhưng không thể tránh khỏi cái miệng khổng lồ trong không khí ấy.
Tiêu Tịch nắm chặt lấy tay cậu, cánh tay hai người đan vào nhau giữa không trung.
Hắn đã hiểu.
Bởi vì Đoạn Văn Chu không hề lừa hắn.
Cậu ấy thực sự là một sát thủ.
Trong vòng lặp thứ hai, cậu đã đi tìm tên đàn ông có hình xăm để giết gã. Nhưng vì sự khuyên ngăn của Tiêu Tịch, cậu ấy cuối cùng đã từ bỏ ý định đó, mà chạy trốn khỏi biệt thự cùng hắn.
Nhưng như vậy, nhiệm vụ đầu tiên của Đoạn Văn Chu đã thất bại.
Và cái giá của sự thất bại này, là trở thành một sản phẩm lỗi. Bị phòng thí nghiệm b3nh hoạn đó coi như thức ăn, để nuôi dưỡng những thí nghiệm khác mạnh mẽ hơn.
Đây chính là hiện thực đầy máu tanh.
Chỉ vì sự khuyên răn đầy thiện ý của Tiêu Tịch, mà ở vòng lặp này, Đoạn Văn Chu, người đã không chọn giết người, cuối cùng lại bị ăn thịt.
Tiêu Tịch không hề liếc nhìn Đoạn Văn Chu, người đang bị những xúc tu kéo lê, bị lột từng cơ quan nội tạng ra khỏi cơ thể nữa.
Hắn dứt khoát nhìn Tích Binh, lên tiếng.
"Tôi muốn sử dụng cơ hội thiết lập lại cuối cùng."
"Thật sự chắc chắn sao?"
Tích Binh nhếch môi, nụ cười vẫn chuẩn xác đến từng độ cong.
"Dù sao thì… đây cũng là cơ hội thiết lập cuối cùng của cậu đấy. Nếu cậu chết trong lần thiết lập này, thì đó sẽ là cái chết thực sự. Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại nữa."
"Còn bây giờ, cậu đã thoát khỏi vòng lặp. Cậu còn sống, cậu đang an toàn."
"Nếu cậu chọn rời khỏi ngay lúc này, tôi có thể linh động một chút, tặng cậu cả mặt nạ lẫn quà tặng."
“Cậu thực sự chắc chắn muốn vì kẻ vô dụng bên cạnh mình mà mạo hiểm, một lần nữa bước vào trò chơi sa bàn sao?”
"Tôi không thích phải nói một câu đến hai lần."
Tiêu Tịch lạnh lùng đáp.
Phía sau hắn, những xúc tu trên lưng Đoạn Văn Chu đã bị ăn sạch. Nội tạng trước ngực cậu cũng bị moi ra, còn chân trái đã biến mất. Dường như con quái vật kia đang ăn ngược từ dưới lên. Một vết cắt sâu hoắm hiện lên trên đùi phải của cậu, phát ra âm thanh sắc bén soạt soạt.
"Anh Tiêu… Thật ra anh không cứu em… cũng được mà…"
Đoạn Văn Chu mỉm cười.
"Vốn dĩ trên thế giới này… cũng chẳng có ai… cần đến em."
Ngoại trừ anh.
Nếu em chết vì anh, có phải anh sẽ nhớ đến em không?
Sẽ không bao giờ… xóa em khỏi ký ức nữa?
"Câm miệng."
Hiếm khi Tiêu Tịch có chút mất kiên nhẫn, thanh Thanh Tẩy trong tay hắn nghiêng nghiêng hướng về phía cậu.
"Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ."
"Ha ha ha…"
Không hiểu vì sao, Tích Binh cười càng vui vẻ hơn. Khóe miệng gã nhếch lên quá mức, để lộ hàm răng nhựa đỏ au bên trong.
Ngay sau đó, tiếng cười của gã đột ngột dừng lại.
"Tốt thôi, như cậu mong muốn."
Giọng gã lạnh lẽo.
Bàn cờ cát khổng lồ lại một lần nữa cuốn lấy Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu. Những hạt cát nhỏ vụn tràn qua đỉnh đầu, nuốt chửng cả hai vào bên trong sa bàn.
【Vui lòng chọn điểm thiết lập để tiếp tục thiết lập của bạn.】
Tiêu Tịch đột nhiên mở mắt.
Ánh sáng chói lòa ập đến.
【Số lần thiết lập còn lại của bạn: 0】