Thấy vẻ mặt Hình Việt hơi khó xử, chậm chạp không viết được dòng chữ để ghép với tấm ảnh, Bộ Yểu liền ngửi ra có điều bất thường:
“Làm sao vậy? Ngươi bày ra cái biểu tình đó làm gì? Chẳng lẽ trong danh sách bạn bè còn có nữ nhân nào thân mật khác sao?”
Nàng chỉ biết Hình Việt từng có một bạn gái cũ bảy năm, còn trước Hạ Chi Ôn hay sau Hạ Chi Ôn thì có dây dưa với ai nữa không, nàng chưa bao giờ nghe Hình Việt nhắc tới.
Không nhắc đến, cũng không có nghĩa là không có.
Ánh mắt Bộ Yểu lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Hình Việt.
“Không có.” Hình Việt phủ nhận, sắc mặt khẽ biến, suy nghĩ rồi đề nghị đổi câu văn khác:
“Có thể đừng dùng câu này được không? Nếu Tiếu Tuyết Hoa mà nhìn thấy bài đăng này, chắc chắn nổi điên.”
Không phải Hình Việt nói quá. Trong mắt Bạc Vụ Tuyết, nàng vốn luôn là kiểu “người vợ nhu nhược”, nhưng khi lên giường thì lại đặc biệt mãnh liệt. Chính sự đối lập ấy khiến Bạc Vụ Tuyết suốt nhiều năm nay vẫn không thoát khỏi. Nếu nàng ấy mà phát điên, thì đến mức kêu trời khóc đất, rống như sói tru hai tháng cũng chưa chắc nguôi.
Bộ Yểu lại tưởng chẳng có gì nghiêm trọng:
“Thế thì ngươi cứ nói thẳng với nàng, kể cho nàng nghe ngươi nằm dưới thân ta thế nào, miêu tả cẩn thận, để điện thoại đầy ắp chữ cho nàng đọc mà liêu.”
Hình Việt nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh, bộ dáng như thật, vừa kiêu căng vừa bướng bỉnh. Đôi mắt hồng bảo thạch ấy nhìn chằm chằm, khiến nàng vốn thẳng thắn giờ lại chột dạ, lảng ánh mắt sang chỗ khác.
Trong lòng nàng vẫn còn do dự, sợ làm tổn thương tâm linh yếu ớt của Bạc Vụ Tuyết.
Đột nhiên, Bộ Yểu nghiêng người qua, hôn chụt lên mặt nàng:
“Không đăng thì Trung Thu trôi qua mất!”
Chỉ ngắn ngủi hai giây, Hình Việt đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia. Ánh mắt nàng không kìm được dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Bộ Yểu, ngắm nhìn thật lâu rồi mới miễn cưỡng dời đi.
Theo yêu cầu của Bộ Yểu, nàng đành đăng trạng thái kia.
Sau đó, hai người cùng đi dạo chợ đêm một vòng, rồi chọn một khách sạn gần đó để mở phòng.
Cùng lúc ấy, tại một cung điện xa xa, bỗng vang lên tiếng hét chói tai:
“AAAAA! Không thể nào!”
Bạc Vụ Tuyết nằm trên giường lăn lộn, hàng mi gần như dính sát vào màn hình điện thoại.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Bạn thân của nàng chính là “người vợ mãnh liệt nhất thế gian”, sao có thể bị Bộ Yểu phản công? Nhất định là Bộ Yểu vừa dụ dỗ vừa uy h**p, Hình Việt bất đắc dĩ nên mới phải đăng vòng bạn bè như thế.
Để xác nhận suy đoán, nàng lập tức gọi thẳng cho Hình Việt.
Bên kia, giọng người nghe máy như đã đoán trước từ lâu, bình tĩnh nói:
“Ngươi khỏe, Hình Việt đang tắm.”
“Ta không khỏe!” Bạc Vụ Tuyết gần như sụp đổ, trong cổ họng bật ra tiếng rên như sói tru, hỏi dồn Bộ Yểu:
“Ta đưa cho Hình Việt bao nhiêu đồ tình thú, nội y, áo liền quần, cả những món đồ chơi nhỏ… đều bị ngươi dùng hết trên người nàng rồi sao?”
Đây không phải chuyện nhỏ. Với nàng, đây chẳng khác nào một đòn chí mạng trong đời.
Rất nhiều ý tưởng thiết kế, cảm hứng sáng tạo của nàng đều lấy từ Hình Việt. Nàng xem Hình Việt là “nữ thần Muse” của mình, là nhân thê lý tưởng nhất, là công chúa trong mộng, là người mang đến những tưởng tượng ngọt ngào nhất.
Bộ Yểu đáp lại thản nhiên, đầy ẩn ý:
“Bằng không thì sao?”
“Ngao ô!” Bạc Vụ Tuyết một đầu ngã quỵ, đối phương mà nói thêm hai câu nữa, nàng liền phải ấn huyệt nhân trung để cứu mình.
“Ta không tin! Khẳng định là chính ngươi đã dùng di động của A Việt để phát vòng bạn bè. Ngươi nếu thật sự là người đó, ta sẽ hỏi ngươi vài vấn đề: A Việt nói không cần nữa, ngươi là cho hay không cho? A Việt bảo ngươi dừng lại, ngươi là tiếp tục hay thu tay? Còn nữa, ta từng đưa ba món đồ chơi nhỏ, hai cái là loại rung lớn nhỏ, một cái là loại m*t, ngươi đã ấn cái nào trước?”
Nàng đánh cược rằng Bộ Yểu căn bản không hiểu nàng đang nói gì, chưa từng thao tác qua mấy món đồ chơi đó, khẳng định không biết ra sao.
Quả nhiên, đầu dây bên kia vừa mới còn ra vẻ cao thâm, giờ thì rơi vào vô tận trầm mặc.
Bạc Vụ Tuyết phát ra tiếng cười dày đặc, không nói thêm gì, trào phúng kéo mãn, cảm thấy mỹ mãn rồi dập máy.
Nàng liền nói: “Hình Việt là người mạnh nhất thế gian.”
Ha hả, tưởng phá phòng của ta à? Không có khả năng!!!
*
Hình Việt vừa tắm xong bước ra, liền nhìn thấy Bộ Yểu mắt đỏ hoe, nằm bò trên gối, không nói lời nào. Thấy nàng còn hung hăng trừng mắt một cái, rồi quay mặt đi.
Tóc nàng còn ướt, tay cầm khăn lông, lại gần ngồi xuống giường:
“Làm sao vậy? Ai chọc đại tiểu thư không vui?”
Mới tắm một chút mà đã khóc, lại còn giận dỗi không rên một tiếng.
Bộ Yểu ngượng ngùng nói rằng mình giả vờ làm cao thủ thất bại, bị Bạc Vụ Tuyết chọc giận, mặt vùi vào gối, môi mím chặt.
Tay Hình Việt vừa đặt lên vai Bộ Yểu, nàng đột nhiên hỏi:
“Ngươi từng cùng nữ nhân khác dùng qua rất nhiều món đồ chơi Bạc Vụ Tuyết đưa sao?”
Lúc này nàng không gọi tên, chỉ dùng “nữ nhân khác” thay thế. Ai biết Hình Việt có tình nhân cũ nào khác.
Hình Việt rút tay về, ngồi xuống giường, tiếp tục lau tóc:
“Ta không biết phải giảng thế nào. Ngươi cũng đừng quá để tâm chuyện quá khứ. Khi chúng ta kết hôn, ta đã dành lần đầu tiên cho ngươi. Nói vậy có dễ chịu hơn không?”
Nàng không có ý gì khác, chỉ là thật sự không biết phải an ủi Bộ Yểu thế nào.
Nghe vậy, Bộ Yểu bật dậy khỏi giường:
“Hình Việt! Ngươi thành thật một chút! Không thể trả lời ta rõ ràng sao? Sau này sẽ cùng ta dùng nhiều món đồ chơi hơn, có càng nhiều lần hơn đúng không? Cái gì mà không biết giảng, cái gì mà đừng để tâm!”
Thấy nàng mắt càng đỏ, Hình Việt thấy xót xa, đặt khăn lông sang một bên, tóc chưa kịp sấy, ôm nàng vào lòng:
“Ta ăn nói vụng về, nói sai rồi. Để ta dùng hành động chứng minh nhé.”
Loại ghen tuông vô cớ này, nhiều người sẽ thấy phiền, vì quá khứ ai cũng có. Nhưng Hình Việt không thấy vậy. Nàng đâu phải ngày đầu tiên biết tính cách Bộ Yểu không tốt, là một bình dấm chua.
Huống chi, Hình Việt lại là người rất thích chiều người yêu.
Bộ Yểu muốn trừng phạt Hình Việt, nhào vào người nàng:
“Ngươi nói sai thì phải chịu phạt. Nghe ta, cùng ta chơi đóng vai đi... Ngươi giả làm ta trong đêm tân hôn, còn ta sẽ đóng vai ngươi.”
Nàng rất hài lòng với hình phạt này. Đêm nay phải khiến Hình Việt nằm không nổi, ngày mai nàng sẽ viết một bài văn 800 chữ, kể với Bạc Vụ Tuyết xem có chuyện như vậy không.
“Hành.” Hình Việt vui vẻ đồng ý, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người chơi đóng vai, mà lại là kiểu vai như thế này.
Bộ Yểu vào phòng nghiên cứu một lát, tiện tay lục trong container lấy ra một hộp blind box, rồi nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng. Năm phút sau, nàng đầy tự tin mang ra một chiếc điều khiển từ xa tinh xảo cùng một bộ đồ chơi nhỏ khác.
Nàng còn chưa kịp bắt đầu thì Hình Việt đột nhiên khẽ hít một hơi, ghé sát tai nàng thì thầm:
“Đau, đừng chạm vào ta.”
Bộ Yểu cúi người nhìn Hình Việt:
“Không đau thì phải chạm vào.”
Hình Việt nhắc nàng:
“Ngươi sai kịch bản rồi. Ngươi quên rồi à? Năm đó ngươi nói đau, ta đã làm gì với ngươi? Ngươi phải diễn tiếp đúng kịch bản, ta mới diễn được phần sau.”
Khi ấy, Bộ Yểu mới mười tám tuổi, vừa trưởng thành không lâu. Tuy tính cách có phần được nuông chiều, nhưng ở phương diện kia thì hoàn toàn ngây ngô, vừa sợ hãi vừa vụng về.
Nàng quá căng thẳng, đến mức không ngăn nổi sự run rẩy. Hình Việt vì muốn trấn an nàng mà trở nên dịu dàng hết mức.
Sợ rằng Bộ Yểu đã quên cách ta từng trấn an nàng năm đó, Hình Việt tốt bụng nhắc lại. Nàng giơ tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua đôi môi đỏ mọng, ướt át của Bộ Yểu.
Ngay lập tức, mặt Bộ Yểu đỏ bừng...