Đừng Có Ăn Vạ Loạn!

Chương 77



28. Hồ ly tinh

 

Tất cả mọi người trong sân đều ch/ết lặng khi nghe những lời đó.

Toàn Gia Anh thậm chí còn không biết Dịch Huyền là ai. Hắn ta bối rối nhìn người đàn ông trong phòng, người có khí chất hoàn toàn khác biệt với toàn bộ Thiên Cơ Môn, và không hiểu tại sao lại cảm nhận được sự khinh miệt từ ánh mắt đối phương.

 

"Huynh ấy là đệ tử chân truyền của Phá Nguyên Môn, Toàn Gia Anh," Diệp Tố ngẩng đầu nhìn Du Phục Thời trên bậc thang không xa, giải thích, "Không phải Dịch Huyền."

Không phải sao? Vậy... trông cũng bình thường thôi.

 

Du Phục Thời nghe vậy liền mất hứng, dời mắt khỏi Toàn Gia Anh, như thể chưa từng nói gì cả.

"Dịch Huyền là ai?" Toàn Gia Anh nhìn bọn họ, tò mò hỏi.

 

"Đó là tiểu sư đệ cũ của chúng ta," Hạ Nhĩ giải thích, "Đệ ấy đi lịch luyện chưa về."

Toàn Gia Anh tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại nhớ ra điều gì đó và hỏi: "Dịch Huyền có phải là người lúc trước ở cửa không?" 

Hắn ta nhớ lúc đó có một người đàn ông trẻ mặc áo choàng đen ở cửa, với ngoại hình rất khó để bỏ qua.

 

Hạ Nhĩ gật đầu: "Đúng là tiểu sư đệ."

"Nếu sau này có cơ hội, chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm," Toàn Gia Anh nghĩ rằng vì là đệ tử của Thiên Cơ Môn, hẳn cũng có chút bản lĩnh luyện khí giống như Diệp Tố và những người khác.

 

Minh Lưu Sa giật khóe miệng: "Thôi đi."

Toàn Gia Anh không hiểu.

"Tiểu sư đệ của chúng ta không biết gì về luyện khí cả," Tây Ngọc ngồi xuống nói, "Ngay cả linh hỏa cũng không kiểm soát được."

 

Trong tu chân giới, linh khí chứa đựng ngũ hành. Hầu hết các tu sĩ trực tiếp hóa linh khí thành lực lượng của bản thân, nhưng luyện khí sư và đan tu là những người tu đạo cần có thiên phú tách rời ngũ hành mới có thể tiếp tục con đường của mình.

 

Năm đệ tử của Cửu Huyền Phong có tới bốn người biết luyện khí, tỷ lệ đã rất cao. Dù sao thì, tất cả bọn họ đều là do sư phụ chưởng môn nhặt về, ban đầu chẳng ai nhìn ra là có thiên phú gì.

 

Toàn Gia Anh hơi sững sờ, miễn cưỡ/ng hiểu ra: "Thì ra là vậy." Phá Nguyên Môn của họ thu đệ tử phải xem thiên phú trước, những người không thể sinh ra linh hỏa thì sẽ không nhận.

"Diệp Tố." Du Phục Thời trên bậc thang đột nhiên lên tiếng.

 

"...Gọi Đại sư tỷ đi," Diệp Tố sửa lại cách xưng hô của hắn ta.

Sao tiểu sư đệ đã thay đổi mà hắn ta vẫn không thích gọi nàng là Đại sư tỷ?

Du Phục Thời coi như không nghe thấy, duỗi ngón tay thon dài xinh đẹp, chỉ vào phòng và nói với Diệp Tố: "Trong này bị gió lùa."

 

Diệp Tố ngạc nhiên: "Gió?"

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, trên núi gió đúng là có lớn hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đại sư tỷ, có phải tường trước đây không xây chắc không?" Tây Ngọc nhớ lại và nói, "Tối hôm qua, phòng của muội cũng có chút lạnh lẽo."

 

"Ta đi xem một chút." Diệp Tố bước hai bước rồi lại quay về, cầm lấy cây bút trên bàn đá, vẽ lên một tờ giấy trắng hình văn Lôi.

Tay nàng lướt đi, như thể đã vẽ vô số lần. Chỉ trong một tách trà, hình văn Lôi phức tạp đã hiện lên trên giấy.

 

"Các ngươi xem trước đi, lát nữa ta quay lại." Diệp Tố nói xong, sải bước lên bậc thang, đi vào phòng của Du Phục Thời.

Toàn Gia Anh bị dáng vẻ nhẹ nhàng, ung dung của nàng làm cho chấn động đến ngây người: "..."

 

Hắn ta vội vàng giật lấy tờ giấy đó, cúi đầu nhìn.

Hình văn Lôi này đã thiếu mất hai phần ba, về cơ bản đã mất đi cấu trúc chính, chỉ còn lại phần khởi đầu. Đây cũng là lý do Minh Lưu Sa và những người khác tranh cãi. Phần văn còn lại, mỗi người một cách vẽ.

 

Toàn Gia Anh không chỉ xem sách về văn hiếm, hắn ta còn từng hỏi ý kiến các trưởng lão giỏi khắc văn của các tông môn khác. Hai người của Trảm Kim Tông về mặt này còn thua kém hắn ta.

 

Toàn Gia Anh từ trên xuống dưới, tỉ mỉ xem xét từng chút một, lồng n/gực bắt đầu sôi trào. editor: bemeobosua. Lạnh lẽo và nóng bức đan xen, cho đến cuối cùng, hắn ta thở sâu một hơi mới miễn cư/ỡng bình tĩnh lại. Tuy nhiên, gân xanh trên mu bàn tay đang nắm ch/ặt giấy đã nổi lên.

 

Nàng ấy... quả nhiên rất lợi hại.

Hình văn Lôi mà hắn ta đã sửa chữa, tự cho rằng đã phát huy tối đa công dụng của văn, nhưng tính thẩm mỹ thì có chút thiếu sót. Còn hình văn Lôi do Diệp Tố vẽ, công dụng không có gì khác biệt, nhưng lại bay bổng và uy mãnh.

 

Quan trọng nhất là Diệp Tố đã sửa đổi một nét ở phần kết thúc. Ban đầu Toàn Gia Anh tưởng rằng cuối cùng đã tìm ra chỗ sai sót của nàng, nhưng giây tiếp theo hắn ta phản ứng lại, nàng ấy đã cân nhắc đến hai văn trên con d/ao của anh ta.

 

Ba văn lồng vào nhau một cách gượng ép, dễ gây cảm giác chồng chất. Nàng ấy chỉ cần một nét sửa đổi như vậy, đã khiến cho văn Lôi được thêm vào sau không còn vẻ đột ngột nữa.

Toàn Gia Anh nhìn văn Lôi trong tay, chỉ muốn lấy con d/ao mình đã đưa đi quay về sửa lại.



 

Lúc này Diệp Tố đã vào trong phòng, đứng trước bức tường vừa được sửa chữa, đợi một lúc, quả nhiên cảm nhận được một luồng gió nhẹ lùa vào.

"Khe tường có lẽ chưa trét kỹ, đệ..." Diệp Tố quay người định nói rõ với Du Phục Thời, kết quả nhìn thấy hắn ta dựa vào cây cột, mái tóc đen như lụa xõa sau lưng, hàng mi dài khẽ khép lại, che đi đôi mắt đen, trông như sắp ngủ.

 

Ít nhất tiểu sư đệ không phải là hồ ly tinh.

Đại sư tỷ trầm ngâm, nàng nhớ hồ ly không ngủ đông.

 

Lúc này, ở trấn dưới chân núi cũng không có bùn để trét tường, Diệp Tố bèn ra ngoài tìm một ít gỗ về, bào thành ván, rồi đóng lên tường.

"Xong rồi, tối nay chắc sẽ không bị gió lùa nữa." Đại sư tỷ tự cho là rất hoàn hảo.

 

Du Phục Thời ngước mắt, tầm nhìn rơi xuống miếng ván gỗ to lớn, lốm đốm như miếng vá: "...Xấu."