Đừng Có Ăn Vạ Loạn!

Chương 81



Viên Vô Cực Đan trên tay Diệp Tố khẽ lay động. Du Phục Thời, tựa hồ chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục dùng vạt áo Diệp Tố làm gối kê đầu, mơ màng lim dim trên bàn.

"Không lâu nữa, chúng ta sẽ xuống núi đến Ngô Kiếm Phái," Diệp Tố lên tiếng, "Trước đó, hãy tìm người sửa lại đạo bào của chúng ta đã."

 

"Vậy còn Toàn Gia Anh?" Tây Ngọc hỏi.

"Ngày mai nói cho hắn biết, bảo hắn về Phá Nguyên Môn đi." Diệp Tố cất Vô Cực Đan đi, rồi tiếp tục bàn luận vài chuyện khác với mọi người.

 

Du Phục Thời, một tay chống cằm, liếc thấy chiếc túi càn khôn của Diệp Tố vẫn khẽ đung đưa, theo bản năng duỗi ngón tay móc lấy.

Diệp Tố cảm thấy hắn chạm vào túi càn khôn của mình, cho rằng tiểu sư đệ muốn xem Vô Cực Đan, cũng không để tâm, thậm chí còn tháo ra đưa cho hắn. editor: bemeobosua. Du Phục Thời liếc qua rồi mất hứng. Đồ đạc phàm tục gì mà Diệp Tố cũng giữ. Hắn nhàm chán duỗi tay nghịch ngợm, chiếc "hộp xấu xí" biến mất.

 

Du Phục Thời định thu hồi ánh mắt, bỗng thấy một chiếc vòng tay màu đen, tự dưng thấy quen mắt.

Hắn cầm thứ đó ra, nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng biết tại sao lại quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thứ này... trông giống hệt hắn.

 

"...Ngươi liên lạc với Lữ Cửu, hỏi xem nàng có muốn đi cùng không." Diệp Tố nói với Tây Ngọc.

"Vâng."

Khi họ còn đang nói chuyện, Du Phục Thời cất tiếng: "Diệp Tố."

 

"Gọi Sư Tỷ đi." Diệp Tố nhẫn nại sửa lời.

Du Phục Thời, như thường lệ, làm như không nghe thấy, giơ Vũ Sát Hoa lên: "Cái này, ta muốn."

 

* Lời tác giả: 

Kiều Kiều: Có kẻ x/âm p/hạm bản quyền làm tượng của ta, đã giao nộp.