Người giúp việc: “…”
“Phu nhân, tôi… tôi không có ý đó.”
Lâm Tích vỗ nhẹ vai bà, mỉm cười:
“Cảm ơn chị. Vốn dĩ tôi còn có chút do dự, nhưng nghe chị nói xong, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Bà hơi run, linh cảm chẳng lành:
“Phu nhân… do dự điều gì cơ?”
“Do dự… có nên tìm vài người đàn ông để cùng ngủ không.”
“…”
Người giúp việc cảm thấy trời sập xuống:
“Phu nhân! Chuyện ngoại tình trong hôn nhân… tuyệt đối không nên a.”
Lâm Tích ra vẻ hồn nhiên:
“Vậy hành vi của Mục Cửu Tiêu thì tính là gì? Chẳng lẽ vì anh ta có thêm… một thứ, nên được đặc cách sao?”
“…”
Khuôn mặt người giúp việc đỏ xanh lẫn lộn.
Không ngờ người vợ vốn dịu dàng, giờ mở miệng lại sắc bén chua cay đến thế.
Lâm Tích gói ghém một ít thịt không xương, định mang đi.
Người giúp việc vội vàng đuổi theo:
“Phu nhân, cô định đi đâu vậy?”
“Bỏ thì phí, mang cho mấy con mèo ch.ó hoang ăn.”
Cửa vừa mở, gió đêm thổi ùa vào, lạnh buốt chạm vào làn da, khẽ khuấy động cõi lòng giá băng của cô.
Lại một mùa thu nữa trôi qua.
Người giúp việc vội khoác thêm áo cho cô:
“Trời trở lạnh rồi, phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn.” Lâm Tích khẽ đáp.
Người giúp việc vẫn không yên tâm:
“Còn về thiếu gia, phu nhân, cô cũng nên…”
Lâm Tích cắt ngang:
“Yên tâm đi. Tôi biết mình là ai, không tiền, không thế lực. Việc duy nhất tôi có thể làm, là tặng anh ta thêm vài cái sừng cho… ấm người.”
“…”
…
Trong khu biệt thự, mèo ch.ó hoang không nhiều, lại sạch sẽ. Lâm Tích đã quen mặt, chúng cũng thân thiết với cô.
Cô ngồi xổm, nhìn bọn nhỏ ăn ngon lành, lòng thoáng ấm áp, bàn tay khẽ vuốt ve lông mềm, ngưỡng mộ sự tự do hoang dã của chúng.
“Yêu… thật sự quan trọng đến vậy sao?” Cô khẽ thì thầm.
Lũ mèo ch.ó chẳng thể nói, chỉ ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay cô.
Tựa như an ủi: Yêu rất quan trọng, nếu không, những tháng ngày khó nhọc này dựa vào gì để chống đỡ?
Lòng cô chợt se lại, mắt nóng lên.
“Ít ra cho mấy đứa ăn còn thấy có thành tựu. Không như có kẻ, ăn xong chẳng được gì, chỉ biết đem sức đi phung phí trên người phụ nữ khác.”
Một bóng dáng cao lớn lặng lẽ phủ xuống người cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Tích không quay lại.
Trong bộ đồ ở nhà màu trắng ngà, thân hình cô gầy guộc, mái tóc dài rủ xuống vai, lộ ra chiếc cổ mảnh mai trắng nõn.
Cô kiên nhẫn vuốt đuôi chú mèo nhỏ, vẻ dịu dàng đến đơn giản, dễ thỏa mãn.
Mục Cửu Tiêu dõi theo một lát, ánh mắt sâu thẳm mới dời đi. Giọng anh lạnh nhạt vang lên:
“Người em vừa ám chỉ… là ai?”
Đã quen với kiểu xuất hiện đột ngột của anh, lần này Lâm Tích chẳng mấy giật mình.
Ngược lại, chú ch.ó trong lòng cô lại sủa gừ gừ, coi anh như kẻ xâm nhập.
Cô vỗ nhẹ đầu nó, ý bảo yên tâm ăn tiếp.
“Anh về sớm thế?” Cô ngạc nhiên, đứng lên.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, m.á.u dồn không kịp, hoa mắt chóng mặt, cơ thể nghiêng về phía trước, suýt ngã nhào.
Mục Cửu Tiêu cau mày, theo bản năng đưa tay đỡ lấy.
Ngay khoảnh khắc hai người sắp chạm vào nhau, Lâm Tích vội xoay người, nắm chặt thân cây bên cạnh.
“…” Mục Cửu Tiêu thoáng sững.
Cô dựa vào cây, thở dốc, trấn định lại.
Giọng anh vang lên, lạnh lẽo hòa vào đêm tối:
“Trước hết trả lời tôi. Em vừa bóng gió c.h.ử.i ai?”
Lâm Tích bình tĩnh lại, không ngờ anh nghe thấy, đành lấp liếm:
“Tôi nói… con ch.ó hoang mấy hôm trước tôi cho ăn ấy.”
“Vậy sao.”
Nhìn gương mặt anh vẫn băng lãnh, trong đầu lại hiện ra hình ảnh tối nay, cô không nhịn được nói mát:
“Con ch.ó đó vốn có chủ, lại được sắp đặt một cuộc hôn nhân đàng hoàng, có cô vợ xinh đẹp, đáng yêu. Vậy mà nó vừa xấu vừa trăng hoa, bỏ mặc vợ con, đi lang chạ bên ngoài. Cuối cùng bị vợ phát hiện, xé giấy hôn thú, đá ra khỏi nhà.”
“…” Mục Cửu Tiêu trầm mặc.
Cô bồi thêm:
“Về sau tôi thấy nó tội nghiệp, cho nó ăn, còn dạy nó làm ch.ó ngoan. Kết quả nó chỉ biết ăn mà chẳng nghe, tiếp tục ra ngoài bậy bạ. Anh nói, có đáng mắng không?”
Từ “bậy bạ” thốt ra, sắc bén đến mức khó nghe.
Mục Cửu Tiêu nén giận, từng chữ như gằn ra:
“Nghe hơi quen. Con ch.ó đó… chẳng lẽ họ Mục?”
Khóe môi Lâm Tích nhếch lên, nụ cười lạnh nhạt:
“Sao có thể? Chỉ là một con ch.ó xấu xí, sao xứng với họ của anh.”
Mục Cửu Tiêu khẽ nhếch môi, ánh cười rét lạnh:
“Đúng là tôi xem nhẹ em rồi, Lâm Tích. Tưởng em chỉ biết giả bộ yếu mềm, ai ngờ lại giỏi tấn công đến thế.”
Cô giả vờ ngơ ngác:
“Tấn công gì chứ? Tôi chỉ nói… có vài con ch.ó chẳng phải thứ tốt lành.”
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt sâu như vực:
“Phu nhân Mục, xem ra em quên mất, tôi vẫn còn nắm điểm yếu trong tay em.”
Nhắc đến chuyện Thứ Tư tuần sau, tim Lâm Tích khẽ chấn động.
Khí thế vừa rồi, trong chớp mắt, đã tắt lịm.