Dung Hoa Cổ: Kết Dao

Chương 1



Ta tên là Kết Dao, vốn là một cô nhi không cha không mẹ.

 

Thứ ta có thể nương tựa trên đời này, chỉ là một cây cổ cầm và ba con cổ trùng.

 

Cây cổ cầm ấy là phụ thân để lại cho ta.

 

Còn ba con cổ trùng ấy là mẫu thân để lại cho ta.

 

Ta phải dựa vào chúng… để báo thù cho phụ mẫu ta.

 

Chương 1:

 

Phụ thân ta vốn là một vị cầm sư trong phủ Lê vương, còn mẫu thân ta — là một cổ nữ đến từ phương Nam.

 

Lần đầu gặp gỡ, phụ thân liền dâng cây đàn quý nhất của mình cho mẫu thân.

 

Một năm sau, hai người thành thân.

 

Ba năm sau, ta chào đời.

 

Thế nhưng… hoạ lớn cũng từ đó kéo đến.

 

Vị hôn thê của Lê vương — đích nữ phủ Quốc công — bị chính thứ muội của mình vô tình đẩy xuống vách núi mà mất mạng.

 

Hôm ấy, mẫu thân ta lên núi hái thuốc, tận mắt chứng kiến toàn bộ.

 

Thứ muội kia tên là Sở Vô Sương, vốn là người đầu tiên gặp được Lê vương khi hắn bị truy sát, trọng thương và mất đi thị lực. 

 

Trong ba tháng ấy, chính nàng ngày đêm chăm sóc, chữa khỏi đôi mắt cho Lê vương.

 

Lê vương từng hứa sẽ đích thân tới cửa cầu hôn nàng.

 

Nào ngờ công lao ấy lại bị đích tỷ của nàng là Sở Minh Nguyệt chiếm đoạt.

 

Lê vương từ đó đem lòng sủng ái Sở Minh Nguyệt, xem nàng như châu như ngọc.

 

Tính mạng của Sở Vô Sương và mẫu thân nàng đều nằm trong tay Sở Minh Nguyệt, vì vậy mà nàng không dám tiết lộ nửa lời rằng mình mới là người đã cứu mạng Lê vương.

 

Thế nhưng Sở Minh Nguyệt vẫn lo ngại sẽ để lại hậu hoạn, âm mưu diệt trừ Sở Vô Sương để diệt khẩu.

 

Hôm đó vốn là Sở Minh Nguyệt hẹn Sở Vô Sương lên núi, ngờ đâu trời xui đất khiến, cuối cùng lại bị Sở Vô Sương phản sát.

 

Sở Vô Sương hoảng loạn đến cực điểm, quỳ rạp trước mặt mẫu thân ta, cầu xin người đừng tiết lộ chuyện ấy ra ngoài.

 

Mẫu thân ta thương xót cảnh ngộ của nàng, bèn lấy ra một con Dung Hoa cổ trao cho nàng.

 

Kẻ nào nuốt Dung Hoa cổ, nếu có thể chịu đựng được nỗi đau vạn cổ gặm tim, sẽ có thể tái tạo dung mạo, biến thành hình dạng mình mong muốn.

 

Sở Vô Sương dùng con cổ trùng mà mẫu thân ta ban tặng, biến thành Sở Minh Nguyệt, thuận lợi gả cho Lê vương, trở thành Lê vương phi như ý nguyện.

 

Nhưng mẫu thân ta chẳng thể ngờ, Sở Vô Sương và Sở Minh Nguyệt vốn mang chung một nửa huyết thống thì làm sao có thể là kẻ lương thiện?

 

Việc đầu tiên nàng làm sau khi trở thành Lê vương phi, chính là xuống tay với mẫu thân ta.

 

Nàng sai sát thủ đến vách núi năm xưa, nơi mẫu thân ta từng cứu nàng, bày trận vây giết.

 

Chưa dừng lại ở đó, nàng còn đưa phụ thân ta — người cốt cách đoan chính, trong sáng thanh cao như vầng trăng rằm — đến chốn kỹ viện, ép ông ấy uống xuân dược quá liều, để ông c.h.ế.t đi trong tư thế nhục nhã và dơ bẩn nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

May thay, hôm ấy ta được lão bà nhà bên đưa về quê hái sen, mới thoát khỏi một kiếp nạn.

 

Mẫu thân ta không chết.

 

Người được một vị ni cô đi ngang cứu mạng, đưa về am dưỡng thương.

 

Trong cơn đau đớn cùng cực, người khẩn cầu vị ni cô giúp mình gửi thư về nhà, rồi mới hay gia đình đã tan nát, thân nhân không còn.

 

Sau khi khóc đến c.h.ế.t lặng, mẫu thân ta nuốt xuống một con Dung Hoa cổ.

 

Người biến khuôn mặt mình thành vẻ đẹp yêu mị khuynh thành, bước chân vào chốn thanh lâu, trở thành đệ nhất hoa khôi.

 

Mẫu thân từng nói với ta:

 

“Đợi ta báo được thù cho phụ thân con… sẽ dẫn con rời khỏi kinh thành, về phương Nam sống những tháng ngày tự do tự tại.”

 

Ban đầu, mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ.

 

Lê vương bị dung mạo và khí chất của mẫu thân ta mê hoặc, ngày ngày lui tới chốn thanh lâu, vương vấn chẳng rời.

 

Ý nghĩ của mẫu thân rất đỗi đơn thuần:

 

Nếu Sở Vô Sương đã dùng thủ đoạn nhơ nhớp nhất để huỷ diệt phụ thân ta, thì người cũng sẽ dùng đúng thủ đoạn ấy để hủy diệt kẻ mà Sở Vô Sương quý trọng nhất.

 

Thế nhưng, người không ngờ Sở Vô Sương lại là hạng cảnh giác và độc ác đến mức ấy.

 

Chưa đợi mẫu thân ta ra tay, ả đã lấy tính mạng đứa trẻ trong bụng làm con cờ, khiến Lê vương hồi tâm chuyển ý.

 

Kết cục… ta trở thành một cô nhi không cha không mẹ.

 

Thứ bầu bạn với ta, chỉ là một cây cổ cầm… và ba con Dung Hoa cổ.

 

Năm mẫu thân ta qua đời, Lê vương cùng Lê vương phi rời kinh, tới đất Vân Nam – nơi vốn là phong địa của Lê vương, từ đó trở thành Vân Nam vương và Vân Nam vương phi.

 

Đường đến Vân Nam xa xôi ngàn dặm, mà Vân Nam vương phủ lại canh phòng nghiêm mật.

 

Ta — một nữ tử thân cô thế cô, không danh không phận — muốn tiếp cận bọn họ, há chẳng khó tựa như lên trời?

 

Vì vậy, ta đã nuốt xuống con Dung Hoa cổ đầu tiên.

 

Chịu đựng cơn đau vạn cổ cắn tim xé ruột, ta biến dung mạo của mình thành hình dáng giống hệt Đại Quý phi — vị sủng phi kiêu căng nhất trong hậu cung.

 

Đại Quý phi quá mức ngông cuồng, ta đánh cược rằng Ô Thái hậu sẽ không dung thứ cho một phi tần như thế lộng hành độc sủng.

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, người của Ô Thái hậu đã đưa ta đến trước mặt bà.

 

Bà ta ra lệnh cho ta đi quyến rũ và mưu tính hại Lâu Thừa tướng.

 

Ta liền nói với bà:

 

“Ta là con gái của hoa khôi Liễu Sương và Vân Nam vương. Nếu Thái hậu muốn ta trợ giúp đối phó với Lâu Thừa tướng, thì phải giúp ta nhận lại phụ thân ta — Vân Nam vương.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ô Thái hậu đồng ý.

 

Từ đó mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi.

 

Thế nhưng… Ô Thái hậu là một nữ nhân tàn nhẫn và thủ đoạn.

 

Cỗ xe đưa ta đến Vân Nam, ngoài ta ra, còn có cả phu nhân của Lâu Thừa tướng — Thẩm Thanh Mặc.