Dung Hoa Cổ: Kết Dao

Chương 12



Nhưng rất nhanh, hắn điều chỉnh nét mặt, hít sâu một hơi, dịu giọng dụ dỗ:

 

“Kết Dao, trở về đi, về bên ta. Nay kẻ thù của nàng đều đã chết, ta cũng không còn là thế tử của Vân Nam Vương phủ, giữa ta và nàng chẳng còn huyết thống ràng buộc, mọi điều nàng từng cố kỵ đều đã không còn. Chúng ta… có thể ở bên nhau thật tốt rồi.”

 

Ta hỏi hắn:

 

“Ngươi không hận ta sao? Ngươi không muốn báo thù sao?”

 

Dung Trọng Hào đáp:

 

“Nàng bày mưu khiến phụ vương và mẫu phi ta bỏ mạng, ta đương nhiên hận. Nhưng… ta càng yêu nàng hơn. Kết Dao, ta nay chẳng còn gì nữa, không thể lại mất đi nàng. Ta yêu nàng, ta nguyện vì nàng mà buông bỏ thù hận, vì nàng mà làm một người tốt.”

 

Ta cười, nói:

 

“Nhưng ta không muốn. Ta thấy Viên Hoàn rất tốt rồi.”

 

Viên Hoàn siết c.h.ặ.t t.a.y ta hơn, tay còn lại cố sức cấu vào đùi mình, tựa như đang ép bản thân đừng cười quá rạng rỡ.

 

Dung Trọng Hào gào lên:

 

“Hắn thì có gì hơn ta! Kết Dao, trên đời này sẽ không có ai yêu nàng hơn ta đâu. Nàng đi với ta đi!”

 

Ta khẽ lắc đầu.

 

Có lẽ là bởi ta vốn chẳng phải người tốt, thủ đoạn lại độc ác, nên ta càng trân trọng những người thiện lương.

 

Khi ta có thể chọn một người vốn đã là người tốt, thì cớ sao lại phải chọn một kẻ vì ta mà miễn cưỡng trở nên tốt đẹp?

 

Ta không cần thứ tình yêu có thể bất cứ lúc nào hóa thành lưỡi d.a.o đ.â.m ngược về phía mình.

 

Lời cự tuyệt của ta khiến Dung Trọng Hào giận dữ.

 

Hắn trừng mắt nhìn Viên Hoàn, chất vấn:

 

“Viên Hoàn, ta nhớ ngươi từng nói, ngươi muốn ra biên cương làm quân y. Nếu Kết Dao không nguyện, ngươi còn đi nữa không?”

 

Viên Hoàn thoáng sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu:

 

“Nếu nàng không muốn ta đến biên cương, ta có thể không đi, ta có thể đến nơi nàng thích, Giang Nam cũng được, Mạc Bắc cũng được, làm một y giả bình thường.”

 

Dung Trọng Hào lại hỏi:

 

“Vậy nếu nàng không muốn ngươi hành y nữa thì sao?”

 

Viên Hoàn hơi ngẩn ra, rồi kiên định lắc đầu:

 

“Ta không thể không làm y giả. Bao năm khổ học y lý, cứu người giúp đời đã là chỗ dựa sinh tồn của ta.”

 

Hắn nhìn ta, trịnh trọng nói:

 

“Kết Dao, xin lỗi nàng, ta không muốn lừa dối nàng.”

 

Dung Trọng Hào bật cười ha hả, giọng cười như gào như rít.

 

Hắn chỉ vào Viên Hoàn, quay sang ta, căm giận nói:

 

“Nàng thấy chưa? Vì nàng, ta có thể từ bỏ tất cả, còn hắn, lại không nỡ buông bỏ việc hành y! Hắn đối với nàng, sao có thể so với tình cảm của ta!”

 

Ta gọi tên hắn, khẽ thở dài:

 

“Dung Trọng Hào, ngươi vẫn không hiểu. Ta tuyệt đối sẽ không chọn một nam nhân sẵn sàng vì ta mà vứt bỏ tất cả giới hạn của mình.”

 

Dung Kiên chính là kẻ như thế — vì người mình yêu mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, ai hắn cũng có thể giết, điều gì hắn cũng có thể buông.

 

Ta chán ghét những kẻ như vậy.

 

Dung Trọng Hào quả thực có tình cảm với ta.

 

Nhưng hắn và phụ thân hắn — vốn cùng một giuộc.

 

Nghe xong lời ta, nụ cười trên mặt Dung Trọng Hào cứng đờ.

 

Không rõ là phẫn nộ đến cuồng loạn, hay muốn cá c.h.ế.t lưới rách, hắn đột ngột giơ cao cây sáo ngọc trong tay, lao thẳng về phía chúng ta!

 

“Vậy thì cùng nhau c.h.ế.t đi!”

 

Hắn quát lớn, vặn cây sáo một cái — liền có một lưỡi d.a.o sắc lạnh bật ra, trắng hếu lóa mắt, đầu lưỡi d.a.o còn lóe lên ánh lam u ám.

 

Độc! Là độc dược chí mạng!

 

Viên Hoàn lập tức kéo ta bỏ chạy.

 

Chỉ cần thoát khỏi con hẻm này, bên ngoài chính là đội ngũ của Ngự Lâm quân — sẽ có người cứu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dung Trọng Hào cũng hiểu điều đó, vậy nên thấy chúng ta không chịu dây dưa, hắn liền vung tay, ném thẳng lưỡi d.a.o về phía lưng ta!

 

Hắn muốn lôi ta cùng xuống hoàng tuyền.

 

Gió rít sau lưng, ta vừa nghe đã biết không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng…

 

Thân thể đã bị một lực mạnh đè xuống đất!

 

Lưỡi d.a.o ấy — cắm phập vào lưng Viên Hoàn.

 

“Thế tử của phủ Vân Nam ở đây!” Có người hô lớn.

 

Ngự Lâm quân lập tức xông vào ngõ nhỏ, vây kín xung quanh, bắt lấy Dung Trọng Hào.

 

“Viên Hoàn! Viên Hoàn!” Ta ôm lấy hắn, nước mắt tuôn trào ra như suối.

 

Chất độc phát tác cực nhanh, hắn từng ngụm từng ngụm nôn ra m.á.u đen. Ta biết, ta sắp mất hắn rồi…

 

Dung Trọng Hào bị đè đầu áp giải đi ngang qua, ánh mắt vẫn nhìn ta, không rời một tấc.

 

Nhưng ta không hề ngẩng đầu nhìn hắn lấy một lần.

 

Đúng lúc đó, một viên đan dược đen tuyền lăn đến bên chân ta.

 

“Là giải dược đấy, đưa cho hắn uống đi.” Giọng Dung Trọng Hào có chút run rẩy, “Kết Dao, đừng khóc.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nếu nàng không thể cùng ta chết… thôi thì để hắn sống cùng nàng đi.”

 

“Ta từng nghĩ… chúng ta sẽ thật tốt đẹp.”

 

Hắn từng cho rằng, chỉ cần hắn chịu trao Dung Hoa cổ cho mẫu phi hắn, thì hắn và Kết Dao sẽ có thể ở bên nhau.

 

Hắn còn nghĩ sẵn, đợi nàng khỏi bệnh — sẽ cùng nàng bái đường.

 

Nhưng hắn không biết mình sai từ đâu.

 

Phụ mẫu đều mất.

 

Ngay cả Kết Dao… cũng chẳng còn nữa.

 



 

Ta run rẩy cầm viên giải dược nhét vào miệng Viên Hoàn.

 

Hắn đã gần ngất lịm, nhưng cổ họng vẫn khẽ động — nuốt xuống.

 

Ta ôm lấy hắn, ngồi bệt trên đất, tay chân đều lạnh cóng, tim cũng như rơi vào vực sâu.

 

Một khắc kia, ta tưởng hắn sẽ không tỉnh lại nữa.

 

Nhưng rồi… hắn khẽ mở mắt.

 

“Kết Dao…”

 

Hắn thều thào gọi ta.

 

Nước mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống vì nhẹ nhõm.

 

“Chàng sống rồi… Viên Hoàn, chàng sống rồi…”

 



 

Vài tháng sau, tuyết lớn phủ trắng biên ải.

 

Ta mặc một thân áo lông cáo trắng, đứng giữa doanh trướng quân y, nhìn hắn thuần thục chẩn mạch bốc thuốc, dùng kim bạc giải độc cho thương binh.

 

Viên Hoàn — không còn là y sư trong một vương phủ đầy âm mưu, mà là quân y nơi biên ải, kề vai sát cánh với các dũng sĩ giữ nước.

 

Còn về phần ta — thù của phụ mẫu nay đã được báo, hiện tại ta chỉ là nữ tạp dịch trong trướng, ngày ngày phụ hắn sắc thuốc, rửa vết thương, ghi chép dược liệu, nhặt nhạnh thảo mộc trong rừng tuyết.

 

Không vinh hoa, không địa vị.

 

Chỉ có một mái lều đơn sơ, một lò than nhỏ, một bàn tay ấm nóng giữ c.h.ặ.t t.a.y ta giữa gió lạnh khôn cùng.

 

Ban đêm, hắn ôm ta vào lòng, cùng nhau chui vào chiếc chăn cũ kỹ, kể ta nghe hôm nay đã cứu được bao nhiêu người.

 

Bên ngoài tuyết vẫn rơi.

 

Nhưng lòng ta ấm áp như xuân về.

 

Hết.



Bác nào chưa đọc phần của Thẩm Thanh Mặc thì search google: "MONKEYD MỘNG KIM AN THẨM THANH MẶC" - là ra nhé <3 (nhờ các bác gõ kèm chứ MonkeyD giúp Gia để tránh hiện bản reup trước nhaaa, xiexie các bác ạ!)