Ta ra sức giãy giụa, nhưng sức lực của ta… sao địch nổi một bà già thô kệch lực lưỡng?
Sở Vô Sương đứng yên một bên, ngắm nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của ta, khoé môi dâng lên một tia bi ai giả tạo.
Nàng thong thả bước đến gần, từ trên cao cúi nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng khẽ lay động:
“Trượng phu ta đã nhận ngươi là con gái, vốn dĩ ta cũng không định vội vã tiễn ngươi xuống hoàng tuyền. Tiếc rằng… hôm nay ngươi lại cả gan vẽ tranh trong viện, cố tình khiêu khích ta.”
“Ngươi đã muốn như vậy, thì ta đành thoả lòng ngươi — sớm tiễn ngươi lên đường vậy.”
“Cứu… cứu mạng…” — ta thều thào kêu lên, cất tiếng về phía sau lưng nàng.
Sở Vô Sương nhếch môi cười khẩy:
“Ngươi không nghĩ là Trọng Hào sẽ đến cứu ngươi đấy chứ? Con ta đúng là một kẻ si tình, nếu nó ở đây, có khi thật sự sẽ xông vào cứu ngươi.”
“Chỉ tiếc… trong địa phận Vân Nam vừa xuất hiện một đám người tà giáo, ta đã sai nó đi bắt lũ ngoại đạo đó rồi.”
Ánh mắt nàng đầy chắc chắn, nhìn ta như nhìn một người đã chết:
“Hôm nay — ngươi chắc chắn phải chết.”
Chỉ tiếc thay… lời nàng vừa dứt, cánh cửa viện đột ngột bị đẩy ra.
Vân Nam vương — chậm rãi bước vào.
Một bức họa Sở Minh Nguyệt, đã đủ khiến Sở Vô Sương không kìm được mà tự mình tìm đến.
Thì dĩ nhiên… cũng sẽ dẫn được Vân Nam vương tới tận nơi này.
Ta đánh cược bằng tất cả, bày ra kế này… từ đầu vốn chưa từng trông chờ Dung Trọng Hào sẽ đến cứu ta.
Khóe môi và cằm ta rớm máu, cổ cũng bị móng tay của ma ma cào rách, cả người mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, chật vật đến cùng cực.
Thế nhưng — Sở Vô Sương, so với ta… lại càng thêm thê thảm.
“Dung lang, chàng đừng nghe tiện nhân này nói bậy! Ả đến là để báo thù, là để ly gián phu thê chúng ta!”
Nàng ta hốt hoảng nắm lấy tay áo Vân Nam vương, cầu xin trong hoảng loạn.
Thế nhưng đôi mắt Vân Nam vương đỏ ngầu như máu, hắn vung tay hất nàng ra, gằn giọng:
“Bản vương không nghe nàng ta nói. Bản vương chỉ đang nghe ngươi nói! Ngươi là Sở Vô Sương — không phải Minh Nguyệt! Ngươi giả mạo Minh Nguyệt, lừa bản vương suốt mười mấy năm trời!”
Hắn rút kiếm đeo bên hông ra, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về phía nàng.
Sở Vô Sương không ngờ hắn lại tuyệt tình đến vậy, ánh mắt bi ai, nức nở:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chẳng lẽ chàng không đoái hoài đến tình nghĩa phu thê bao năm giữa chúng ta sao?”
“Nhưng thứ tình nghĩa đó… là do ngươi đánh cắp mà có!” — Vân Nam vương quát lớn.
“Ngươi đã hại c.h.ế.t người mà bản vương yêu thương nhất!”
“Sở Minh Nguyệt sao? Không! Ta mới là người chàng yêu! Năm đó khi chàng mù lòa, là ta ngày đêm chăm sóc!” — Sở Vô Sương kích động, giọng the thé cao vút.
Nhưng Vân Nam vương không buồn nghe thêm một lời, lạnh lùng vung kiếm, gạt rơi phượng thoa trên tóc nàng.
Hắn hạ lệnh:
“Giam ả tội phụ này vào Phật đường. Không có lệnh của bản vương, bất luận kẻ nào cũng không được thả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Vô Sương vùng vẫy hét lớn:
“Dung lang! Chàng sẽ hối hận! Chàng nhất định sẽ hối hận!”
Nhưng Vân Nam vương chẳng hề ngoái đầu, tay nắm chặt viên Lục Tùy châu, sải bước rời đi.
Sở Vô Sương bị áp chế, quay đầu trừng trừng nhìn ta, trong mắt phun ra hận ý độc địa:
“Tiện nhân… ngươi là đồ ti tiện! Sở Minh Nguyệt, Liễu Sương đều là tiện nhân, ngươi là thứ ti tiện do bọn chúng dưỡng ra!”
Ta không buồn liếc nhìn nàng, chỉ chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu gảy đàn.
Trước khi bị áp giải đi, ánh mắt nàng rơi xuống cây đàn ta đang gảy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
…
Viên Hoàn đến đưa thuốc trị thương cho ta.
Hắn nhìn vết thương nơi khóe môi, dưới cằm và trên cổ ta, thở dài một tiếng.
“Đáng không?” — hắn hỏi.
Ta không đáp lời, chỉ lặng lẽ đối diện với gương đồng, cẩn trọng rắc thuốc lên từng vết thương — đau đến mức phải liên tục hít vào từng hơi khí lạnh.
“Vân Nam vương và Vương phi đã là phu thê gần hai mươi năm. Hôm nay hắn vì giận dữ mà không động đến nàng ta, sau này nguôi giận rồi lại càng không làm gì. Chờ đến lúc Vương phi được tha thứ… thì ngày c.h.ế.t của Quận chúa cũng tới. Dù là thế tử… cũng không bảo vệ được người.”
Là y sư trong phủ, vậy mà hắn lại thay ta phân tích lợi hại thiệt hơn.
“Ai nói với ngươi là ta muốn hại Vân Nam vương phi.”
Ta đặt gương xuống, quay người lại nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:
“Cả Vân Nam vương phủ từ trên xuống dưới đều đã thối rữa. Ngươi là người tốt… cớ gì phải lưu lại một nơi dơ bẩn như thế này?”
Viên Hoàn trầm mặc, không nói lời nào.
Ta khẽ mỉm cười:
“Viên đại phu, ngươi nói đi. Ngươi không nói… sao ta biết được có thể hợp tác cùng ngươi hay không?”
“Người muốn hợp tác với ta?” — hắn hơi bất ngờ.
Ta bật cười:
“Từ lúc ta xuất hiện bên cạnh Dung Trọng Hào, ngươi đã đặc biệt lưu tâm đến ta. Thế nhưng đối với thế tử, ngươi lại chẳng hề có chút trung thành nào. Nếu không phải muốn hợp tác… chẳng lẽ là vì ngươi động lòng với ta thật?”
Viên Hoàn không đáp, nhưng vành tai đã đỏ bừng cả lên.
Tim ta đập khẽ một nhịp, bất giác cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ… hắn thật sự không mang mục đích gì, chỉ là đơn thuần động lòng với dung mạo của ta?
Nếu đúng thế thật… thì đúng là có chút khó xử rồi.
Hắn không thể trở thành người ta có thể lợi dụng, vậy ta chỉ còn cách chọn lấy một kẻ có thể sai khiến từ đám hạ nhân mà Dung Trọng Hào sắp đặt bên cạnh.
“Vân Nam vương phủ năm xưa, từng có một vị y sư rất lợi hại…”
Ngay lúc ta định cho Viên Hoàn lui xuống, hắn lại bất chợt mở lời:
“Năm đó, Vân Nam vương đặc biệt yêu thích nữ tử có vòng eo mảnh mai. Vương phi vì vậy mà sai y sư kê thuốc giảm bớt cân nặng cho mình.”