Đừng Hòng Giành Chồng Của Tôi
17
Tần Dịch không nhớ nổi hôm đó mình rời khỏi nhà Dư Điềm bằng cách nào.
Anh bước đi trong trạng thái ngơ ngẩn, như có một lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim, khiến anh nghẹn thở, không sao hít nổi một ngụm khí.
Anh từng nghĩ mình có thể buông tay.
Chỉ cần lặng lẽ đứng từ xa, nhìn cô hạnh phúc là đủ.
Nhưng sau đó, những đêm dài mất ngủ dần kéo đến.
Cuộc sống bắt đầu trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Dần dần, anh nhận ra mình chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Công việc, sinh hoạt, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc, trái tim trống rỗng như một vũng nước chết.
Mỗi ngày, anh đều ra đứng ở ban công.
Lặng lẽ, tự ti, nép mình trong bóng tối, dõi theo bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ đối diện.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chỉ những lúc ấy, anh mới cảm thấy bản thân như kẻ bị đông cứng lâu ngày cuối cùng cũng được sưởi ấm bằng ánh lửa, chầm chậm sống lại.
Nhưng anh biết — Dư Điềm không muốn gặp anh nữa.
Vậy nên, anh chỉ có thể trốn trong góc, ngày này qua ngày khác,
Lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ chờ đợi.
"Chờ thêm một chút nữa thôi."
Anh tự nhủ.
Đợi đến ngày Dư Điềm có bạn trai rồi…
Anh sẽ thật sự từ bỏ.
Thế nhưng anh không ngờ, cái ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Và đột ngột như thế.
Người đàn ông kia — Đứng bên cạnh Dư Điềm, trông vô cùng xứng đôi.
Nhưng vì sao…
Tim anh lại đau đến mức muốn nứt ra?
Thì ra, đến giây phút thực sự phải buông tay…
Anh hoàn toàn không làm được.
Không thể chúc phúc.
Càng không thể lùi bước.
18
“Tần Dịch!” — tôi kéo cửa bật mở, nước mắt ràn rụa không nói nên lời —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh đúng là đồ ngốc… đại ngốc!”
Tôi lao vào lòng anh, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c quen thuộc, mùi hương trên người anh khiến tôi nghẹn ngào đến đau lòng.
Từng giọt nước mắt lặng lẽ thấm ướt áo anh, tôi chẳng buồn lau.
“Ừm… cảm ơn Dư tiểu thư… không chê bai người ngốc này.”
Tần Dịch mắt đỏ hoe, vòng tay siết chặt tôi vào lòng, dịu dàng đến tột cùng như đang ôm lấy món báu vật vừa mất đi lại có lại.
Ngay lúc ấy, trong tim anh, anh thầm thề:
Từ nay về sau, anh nhất định phải thành công, dốc hết toàn lực…
Chỉ để cho Dư Điềm một cuộc sống thật tốt.
19
“Không được… phải đợi đến sau khi kết hôn…”
Tần Dịch thở hổn hển, mất kiểm soát. Anh cắn mạnh vào đầu lưỡi, dùng cơn đau để lấy lại một chút tỉnh táo.
Tôi tức đến phát điên, “grừ” một tiếng, nghiến răng cắn vào cằm anh một cái thật mạnh.
Trên làn da anh lập tức hằn lên dấu răng mờ mờ.
“Tần Dịch, anh đáng ghét quá đi!”
“Rồi rồi rồi, lại bảo anh đáng ghét nữa.”
Anh bật cười khẽ, môi nhẹ nhàng chạm lên vầng trán trơn láng của tôi.
Bàn tay anh lớn, ấm và khô ráo, lướt nhẹ trên gáy tôi, vừa thân mật vừa dịu dàng, như đang dỗ dành một chú mèo nhỏ nổi loạn.
Tôi khẽ thở ra, cảm giác bức bối trong người cũng dần tan biến.
Cả người rúc vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi, đầy đặn của anh như một con mèo con, lười biếng cọ nhẹ.
“Anh không cho em ăn thịt, em sẽ bị thiếu chất đó…
Anh nỡ để đóa hoa yếu ớt này héo tàn à?”
Nếu yêu mà không được “ăn thịt”, thì khác gì sống như góa phụ đâu chứ?
Tần Dịch lộ vẻ khó xử, nhưng ánh mắt cưng chiều thì như muốn tràn cả ra ngoài.
Anh đắn đo một lúc lâu, mặt đỏ bừng, mới ghé sát tai tôi thì thầm nhỏ như muỗi kêu:
“Dùng tay… được không? Hoặc là… miệng cũng…”
Tôi càng nghe, ánh mắt càng sáng rỡ, nhìn chằm chằm anh đến nỗi khiến anh đỏ mặt tía tai, gần như muốn khóc.
“Tần Dịch… anh rành quá ha.”
Anh vội đưa tay che mặt, vành tai đỏ ửng như m.á.u sắp nhỏ ra:
“Chẳng phải… vì em nên mới học đâu…”
Tôi uốn mình, nằm dài trên giường, tạo dáng thật mê hoặc, rồi nháy mắt một cái đầy khiêu khích:
“Lên đây nhanh đi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com