Hắn ném mạnh ta lên giường, nhìn vẻ mặt tê dại của ta, như thể thưởng thức một cái xác diễm lệ, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh.
Ta không để ý đến hành động của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ hắn. Tạ Duẫn dạy ta: "Triều Triều, làm, là phải một chiêu trí mạng."
Áo ngoài của ta bị Giang Nghiên xé rách, lộ ra áo lót trắng bên trong. Hắn còn muốn xé cả áo lót, đột nhiên sờ thấy một vật cứng, khẽ ngẩn người.
Ngay lúc đó, ta đột ngột rút con d.a.o găm giấu trong người ra.
"Triều Triều, gặp phải tình huống này, đừng có bất kỳ do dự nào, đừng mềm lòng. Chĩa vũ khí vào cổ hắn, đ.â.m thẳng vào."
Trước khi đi Tây Bắc, Tạ Duẫn còn nói khi trở về sẽ xem ta luyện chiêu thức thế nào. Chiêu này, Tạ Duẫn dạy ta ba ngày, ta luyện hai năm. Ta làm theo lời Tạ Duẫn dạy, đ.â.m thẳng d.a.o găm vào người Giang Nghiên.
Trước khi hắn kịp há miệng kêu cứu, ta đã nhét miếng vải rách chuẩn bị sẵn vào miệng hắn.
Máu của Giang Nghiên b.ắ.n lên mặt ta, ta vẫn không nguôi hận, rút d.a.o găm ra, từng nhát từng nhát hung hăng đ.â.m vào người hắn.
Vẻ mặt hắn quá kinh ngạc.
Kinh ngạc vì sao ta đột nhiên biết võ công.
Kinh ngạc vì sao ta lại tự tay g.i.ế.c hắn.
Kinh ngạc vì sao ta dám g.i.ế.c vua.
Nhưng ta vào cung, từ đầu đến cuối đều là để g.i.ế.c hắn mà. Tiếng d.a.o rạch da thịt hắn, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.
Trên mặt Giang Nghiên hiện lên vẻ đau đớn tột độ. Khi chết, trên người hắn không có một chỗ da thịt nào lành lặn, mắt còn mở trừng trừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong một màu đỏ thẫm, cuối cùng ta cũng cong mắt cười, nói với hắn: "Chuyện ta hối hận nhất trong đời này, chính là năm đó đã cứu ngươi từ đầu làng về."
Đêm đó, ta rời khỏi hoàng cung bằng đường hầm. Từ trước khi ta vào cung, bộ hạ cũ của Tạ Duẫn đã liên lạc với ta.
Tạ Duẫn trước khi về kinh từng có sắp xếp. Hắn từng nghĩ sau khi nộp binh quyền, có thể sẽ bị Giang Nghiên gây khó dễ.
Cho nên, hắn để lại một chút phòng bị, dặn dò bộ hạ cũ về chuyện của ta: "Tướng quân nói, nếu hắn có bất trắc, xin chúng ta nhất định phải giúp hắn chăm sóc tốt cho Triểu Triều cô nương."
Biết ta muốn vào cung, bộ hạ cũ của hắn khuyên ta đừng mạo hiểm thân mình. Thấy ta kiên quyết, họ không nói gì nữa, chỉ nghĩ mọi cách giúp ta.
Nói cho ta biết mật đạo trong cung, sắp xếp người tiếp ứng, giúp ta hoàn thiện những việc sau đó. Sau khi ta đi, cung Quan Thư bốc cháy dữ dội.
Tường cung bị người ta bôi dầu trà, lửa bén rất nhanh. Đêm đó Lý tần nổi giận, đuổi hết cung nhân ra ngoài, đợi đến khi phát hiện cháy thì lửa đã lớn, hoàng thượng và Lý tần đều c.h.ế.t trong đám cháy.
Giang Nghiên vừa chết, trong cung lòng người hoang mang. Hắn không có con nối dõi, triều đình vì chuyện kế vị mà tranh cãi không dứt.
Họ cãi nhau quá ồn ào, bộ hạ cũ của Tạ Duẫn nhân cơ hội này đoạt lấy nhiều thành trì. Trong đó, có cả Đài thành nơi thôn Phượng Tiên của ta tọa lạc.
Sau khi trở về, ta lại trở thành Lý Triều Triều ở nơi thôn dã. Trồng bầu trồng rau xanh, bán rau bán trứng. Mỗi ngày ta đều đến thăm Tạ Duẫn, ngồi một lát bên mộ gió của hắn, nói với hắn rằng ta đang sống rất tốt.
Xuân thẩm khuyên ta tìm một nam nhân gả cho, ta lắc đầu, nói với thẩm rằng ta không tìm nữa. Bởi vì, ta đã từng có được người tốt nhất trên đời rồi.
Hắn sẽ lười biếng dựa vào khung cửa gỗ, tắm mình trong ánh nắng, cười và vẫy tay với ta: "Triều Triều, lại đây."
Đợi khi ta nhấc vạt váy chạy nhanh về phía hắn, hắn sẽ dang rộng vòng tay, ôm trọn ta vào lòng.