Dưới Ánh Trăng Trên Tường Thành

Chương 42



“Trẫm để nàng vào cung nhưng không thể lập nàng làm Hậu, là Trẫm có lỗi với ý nguyện ban đầu, nhưng Tiên Hoàng đã chỉ hôn với Dương phủ. Dù không hợp ý Trẫm, dù Tiên Hoàng đã băng hà, Dương phủ không có đạo di chiếu đó trong tay, Trẫm cũng không thể làm trái lời hứa của Tiên Hoàng với Dương phủ. Chỉ cần không có lỗi, vị trí Hoàng hậu chỉ có thể là Dương Chiêu Nhi.” Ngón tay thon dài của Hoàng thượng siết chặt tấu chương cầu thân ngày xưa đó. Gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện: “Trẫm là Hoàng đế, phải cân bằng tiền triều hậu cung. Điều Trẫm có thể làm tối đa chính là chỉ trao một mình nàng chân tâm, cùng nàng sinh con. Sau này giang sơn sẽ do con trai của ta và nàng kế thừa.”

Tim ta đập như trống, lời nói kế thừa giang sơn như vậy Hoàng thượng cứ thế nói ra mà mặt không đỏ tim không đập nhanh sao? Chấp niệm trăm năm của Tề gia cứ thế nhẹ nhàng bị ta thực hiện sao?

“Còn về vụ án Tế Vương mưu phản ám sát, tình hình ngày đó có điều khác thường. Kẻ thích khách đó Trẫm nhận ra, là cận vệ thân tín nhiều năm của Tế Vương. Tế Vương không có cái gan dám ám sát Trẫm. Cho nên dù cánh tay phải Trẫm bị rạch, nhưng Trẫm giấu đi không công bố. Trẫm không muốn làm vừa lòng người đứng sau vụ án đó.” Hoàng thượng đặt tấu chương lên giá sách, ánh mắt lạnh lẽo ngữ khí kiêu ngạo: “Nhưng Trẫm cứ để họ tra, mặc cho sự việc phát triển, sẽ luôn có manh mối để Trẫm nắm bắt. Trẫm muốn xem ai dám dàn dựng một màn kịch lớn như vậy!”

Vậy Hoàng thượng không hề thiết kế muốn hãm hại Tế Vương, càng không muốn tru di cả nhà Tế Vương? Còn gián tiếp coi như là vì bảo vệ Tế Vương mà che giấu sự thật bị thương? Ta nhớ lại cảnh tượng mình vừa vào điện lúc nãy vừa ném ngọc vừa c.h.ử.i rủa tùm lum, nhất thời khô miệng khát nước, muốn tìm một cái khe thích hợp để chui xuống cho đỡ ngượng.;

“Trẫm giải thích đã đủ rõ ràng chưa?” Hoàng thượng đặt tấu chương xuống rồi quay lại bên ta, nâng cằm ta lên, sắc mặt nghiêm nghị không cười.

“Có lý có cứ, rất rõ ràng.” Ta mặt đỏ gật đầu liên tục. Hành động thiếu suy nghĩ rồi, thật sự là thiếu suy nghĩ rồi. Chó c.ắ.n Lã Động Tân không biết lòng tốt của người khác. Lần này ta đúng là đã làm một Du Phi đầu ch.ó hoàn toàn, thật là quẫn bách.

Hoàng thượng nghiêng đầu một chút không đáng kể, ánh mắt dò xét, đứng yên không nói, hoàn toàn không có ý định dễ dàng tha cho ta.

“Là thần thiếp hiểu lầm Hoàng thượng, phụ lòng một mảnh khổ tâm trước sau của Hoàng thượng. Hoàng thượng anh minh thần võ, một chút cũng không khốn nạn, thần thiếp mới là tiểu nhân ích kỷ, thần thiếp biết lỗi rồi.” Ta tiếp tục hối lỗi, cẩn thận kéo vạt áo Thừa Nguyên Chỉ xin lỗi, giọng nói rất nghiêm túc chân thành: “Hoàng thượng tấm lòng rộng lớn như biển cả, biển dung trăm sông, thần thiếp chỉ là vũng nước nông cạn, không đáng nhắc tới. Biển cả có thể không chấp nhặt với vũng nước được không?”

Nhưng sắc mặt Hoàng thượng không hề lay chuyển, cứ mãi bình tĩnh thong thả nhìn ta, khiến lòng ta sinh ra một cảm giác dù có nói tới trời thì hôm nay cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay Thừa Nguyên Chỉ.

Chọc một cái lỗ lớn không thể thu dọn được thì làm sao đây?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hoàng thượng không nói lời nào, có phải vừa rồi nói nhiều, mệt mỏi rồi không?” Ta “hề hề” cười gượng hai tiếng, vừa dò xét hỏi, vừa lén lút buông tay đang nắm vạt áo Hoàng thượng ra: “Vậy nếu đã mệt, thần thiếp ngu dốt, chi bằng… gọi Tiểu Hạ T.ử hầu hạ Hoàng thượng, thần thiếp không quấy rầy Hoàng thượng nữa.”

Nói xong liền muốn chạy trốn cho nhanh. Thừa Nguyên Chỉ lúc này trông khó lường, nước đổ đầu vịt như vậy ta thực sự không đối phó nổi. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, trước hết cứ tránh đầu sóng ngọn gió đã!

“Sao ?  làm bộ ngoan ngoãn không thành liền muốn chuồn?” Vừa chạy ra khỏi nội điện, Hoàng thượng nhanh chóng bước hai bước, chỉ dùng cánh tay trái ôm lấy eo ta, dễ dàng thu ta vào lòng, khiến ta vùng vẫy hai chân cũng không nhúc nhích được nửa bước: “Bao nhiêu năm rồi, vẫn chỉ biết chiêu này.”

“Học một chiêu cho thành thục là đủ dùng rồi.” Ta trả lời cộc lốc. Chỉ tiếc là ta vào cung nhiều năm công phu dưới chân đã mai một, giờ đây hết cách xoay sở. Người là d.a.o thớt ta là cá thịt, chỉ có thể để mặc Thừa Nguyên Chỉ xẻ thịt mà thôi.

Hoàng thượng kẹp ta một mạch về nội điện mới thả ta ra, rồi thản nhiên ngồi xuống trước ghế dài nơi hắn vừa bôi t.h.u.ố.c cho ta lúc nãy: “Trẫm cho dù là biển lớn cũng không thể dễ dàng tha cho vũng nước như nàng. Trẫm đã giải thích rõ ràng minh bạch, vậy còn nàng, chuyện của nàng tính cho Trẫm một lời giải thích thế nào?”

Chuyện của ta?

Ta nghĩ đến những chuyện vượt khuôn phép vượt giới hạn mình đã làm sau khi Hoàng thượng xuất cung, trong lòng lên xuống thất thường, tư duy xoay chuyển rất nhanh. Đốt bình phong trách cái bình phong làm bằng giấy sao? Bắt cá diếc trách cá diếc vừa béo vừa to sao? Để xổng con khỉ trách con khỉ cứ nhảy lên nhảy xuống sao?

Tinhhadetmong

“Nàng năm đó yêu mến Dương Hiên, muốn gả cho hắn?” Hoàng thượng nhìn chằm chằm ta, từng chữ từng câu nói ra nghiến răng nghiến lợi.

À, thì ra là chuyện này.

“Không có, không có tuyệt đối không!” Ta vội vàng giải thích: “Năm đó Nhị tỷ gả vào Dương phủ, thần thiếp đã nói chỉ gặp Dương nhị… Dương Hiên một lần, chưa từng nói được mấy câu, sao có thể thích hắn? Hôn sự đó là do Phụ thân định đoạt, không liên quan đến thần thiếp!” Ta vẫn nhớ rõ, năm đó Mẫu thân dò hỏi tâm ý ta đã hiểu lầm, khiến Phụ thân tưởng rằng ta có ý với Dương Hiên, mà ngầm đồng ý hôn sự này. Mãi sau này ta mới biết chuyện.