"A Đường! Sao nàng lại lạnh lùng như vậy? Sao không nói với ta lời nào?"
Hành động của hắn nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám người xung quanh.
Chẳng mấy chốc, trước cửa tiệm đã tụ tập một đám đông thích hóng chuyện.
Ta không ngờ hắn lại bồng bột như thế, nên chỉ liếc nhìn đám người tụ tập sau lưng, rồi hít sâu, giữ bình tĩnh:
"Được thôi, ngươi đã đến rồi, vậy hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng, sau này ngươi đừng tìm đến ta nữa."
Nghe những lời này, Mộ Dung Đình thoáng sững sờ, như thể không nhận ra ta nữa.
Ta chỉ cười lạnh, rồi mở cửa.
Bên trong là cửa tiệm được ta trang hoàng cẩn thận, sẵn sàng khai trương trong vài ngày tới.
Ta mở rộng cửa, rồi quay ra nói với đám đông:
"Ai muốn xem náo nhiệt, nghe kịch vui, cứ vào cả đây!"
10
Vào bên trong, ta rót cho mình một tách trà, uống một ngụm rồi mới thong thả hỏi:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Những ngày gần đây ta bận rộn với đơn hàng đầu tiên từ kinh thành, hôm nay phải chọn hàng suốt cả buổi, mệt mỏi vô cùng.
Một ngụm trà nóng giúp ta tỉnh táo hơn nhiều.
Mộ Dung Đình không trả lời ngay, mà chỉ đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm, rồi hỏi ngược lại:
"Tiệm này là do nàng mở?"
Chưa kịp trả lời, ta đã nghe một giọng chế nhạo từ bên ngoài:
"Chắc chắn là gian phu đến tìm dâm phụ!"
Những lời lẽ ấy ta đã nghe quen tai, nên không có phản ứng gì.
Nhưng Mộ Dung Đình thì khác – gương mặt tuấn tú của hắn lập tức đỏ bừng vì tức giận.
Hắn nhảy dựng lên:
"Gian phu dâm phụ cái gì? A Đường là chính thê mà ta cưới hỏi đàng hoàng!"
Phụt!
Ta suýt nữa thì phun cả ngụm trà ra.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Đình, thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu vì thiếu ngủ, khuôn mặt tiều tụy và thân hình gầy gò.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta vẫn chất chứa đầy tình cảm mãnh liệt.
Hắn bị gì thế này? Không lẽ hắn nhầm ta với Âu Dương Thanh Mai?
Mới vài tháng không gặp, hắn đã trải qua chuyện gì mà trở nên điên dại như vậy?
Nhưng dù sao, chuyện của hắn không phải điều ta quan tâm.
Ta quyết định ra tay trước.
"Mộ Dung Đình, ta đã để thư hòa ly trên bàn ngươi rồi. Chúng ta không còn là phu thê nữa."
"Còn số vàng bạc kia... Bao năm qua ta làm lụng quần quật như kẻ hầu người hạ, giờ ngươi có tình cũ rồi vứt bỏ ta, thì số tiền ấy là thứ ta đáng được nhận."
"Còn về đứa nhỏ... ta vốn không định mang đi, nhưng nó lại khăng khăng muốn theo ta. Ta đã cứu mạng ngươi, chi bằng ngươi coi việc để nó theo ta là cách trả ơn đi."
"Dĩ nhiên, ngươi cứ hỏi Mộ Dung Vân. Nếu nó muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể về lại với ngươi."
Những lời ta nói khiến đám đông sững sờ.
Mộ Dung Đình càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng ta thì cảm thấy sảng khoái vô cùng, như thể bao nhiêu uất ức trong lòng đều được trút bỏ.
Ta uống thêm một tách trà lớn, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người.