Đường Đầy Chông Gai

Chương 8



Thậm chí bà ta còn nói là do thương hại nên mới chịu “mua bán rẻ” với mẹ tôi, không thì sau này con bà đỗ đại học kiếm được nhiều tiền, nhà tôi có muốn trèo cao cũng chẳng được. 

 

Mẹ tôi mắng cho bà ta một trận ra trò. 

 

Từ đó, bà ta ghét mẹ tôi ra mặt. 

 

Kết quả là năm ngoái con trai bà ta suýt không đủ điểm vào nổi trường trung cấp tốt, còn tôi thì năm nay thi đỗ trường trọng điểm. 

 

Giờ thấy tôi không có tiền đi học, bà ta lộ rõ vẻ hả hê ác ý. 

 

Tôi cũng không nhịn, liền vớ ngay cây chổi ném thẳng về phía bà ta. 

 

“Liên quan quái gì đến bà! Ít ra tôi còn hơn cái loại phải đút lót mới cho con vào được trường trung cấp!” 

 

“Cái gì? Con nhãi ranh này dám nói chuyện với người lớn như thế à? Đúng là đồ vô giáo dục!” 

 

Bà ta còn định xông vào đánh tôi.

 

Đúng lúc đó, mẹ tôi đã vào bếp lấy con dao, chỉ thẳng vào mặt bà hàng xóm. 

 

“Bà có cút không?” 

 

Trong mắt mẹ đầy những tia máu. 

 

Bà hàng xóm sợ đến mức tái mét mặt mày, vội vàng chạy về nhà, đóng cổng lại thật chặt. 

 

Nhưng mẹ tôi như không nghe thấy gì, vẫn giơ cao con dao, mắt mở to, tràn đầy lo lắng và hoảng loạn. 

 

Mãi đến khi tôi đặt tay lên cánh tay bà, bà mới từ từ hạ d.a.o xuống. 

 

“Không sao đâu, không sao đâu, sẽ có cách mà.” 

 

Giọng mẹ bình tĩnh. 

 

Nhưng lồng n.g.ự.c phập phồng vì thở gấp đã bán đứng bà. 

 

Tôi biết, bà còn xem trọng cơ hội đi học của tôi hơn chính bản thân tôi. 

 

Thậm chí có thể nói, chuyện tôi thi đỗ đã trở thành chấp niệm của bà. 

 

Như thể nếu tôi ra khỏi nơi này, thì bà cũng coi như đã thoát được. 

 

Vì vậy, tôi chỉ có thể liên tục an ủi mẹ, nói rằng từng đến trường tìm hiệu trưởng trình bày hoàn cảnh rồi, còn bảo cho dù phải quỳ xuống lạy người ta, tôi cũng nhất định sẽ được đi học, bảo bà cứ yên tâm. 

 

Cuối cùng, mẹ cũng thiếp đi. 

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

 

Không ngờ đến nửa đêm tỉnh dậy, bên cạnh lại trống không. 

 

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.

 

14 

 

Tôi vội vã lao ra khỏi nhà, sợ rằng mẹ lại như trước kia, dùng cách làm tổn thương bản thân để bảo vệ tôi. 

 

Không được. 

 

Tuyệt đối không được. 

 

Nhưng đến tận khi tôi chạy tới đầu làng cũng không thấy bóng dáng mẹ đâu. 

 

Tôi bắt đầu hoảng, dứt khoát chạy đến tìm Thúy Hồng, muốn nhờ cô ấy nói giúp với trưởng thôn để cùng tôi đi tìm. 

 

Kết quả là vừa đến trước cửa nhà, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Mong trưởng thôn giúp đỡ, ông là người tốt, xin hãy giúp chúng tôi thêm một lần nữa!” 

 

15 

 

Trong nhà vọng ra giọng cầu xin của mẹ. 

 

Tôi hít sâu một hơi, ghé mắt nhìn vào qua khe cửa. 

 

Chỉ thấy lúc này, mẹ đang mặc chiếc váy cũ kỹ, đứng trước mặt trưởng thôn, dáng vẻ đầy khiêm nhường. 

 

Tôi có thể nhìn thấy rõ một bên mặt của mẹ. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bà trang điểm nhẹ, nhưng những tia m.á.u nơi khóe mắt đã lộ rõ sự mệt mỏi và bất lực. 

 

Còn trưởng thôn thì ngồi ở ghế bên trái trên cao. 

 

Rõ ràng ông đã biết chuyện Triệu Đại Phong lấy trộm hết số tiền kia. 

 

Lúc này ông đang nhìn mẹ, nhíu mày buồn bã, chậm rãi rít một hơi thuốc lào, giọng nặng nề mà chân thành.

 

“Con dâu nhà họ Triệu à, cô làm vậy thì có ích gì chứ? Con gái thì cần gì học nhiều đến thế, thật đấy, cô đợi thêm hai năm nữa rồi gả nó đi chẳng phải là xong sao?” 

 

“Tuy nói là con bé Vân Vân có giúp Thúy Hồng cải thiện thành tích học tập, nhưng tôi cũng đã nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn của các người mà giúp rồi, còn chuyện cho vay tiền thì… thực sự không tiện đâu.” 

 

“Huống hồ, ngay cả bản thân cô còn lo không xong, thân thể lại…” 

 

“Bố!” 

 

Thúy Hồng không nghe nổi nữa, lập tức từ trong nhà chạy ra. 

 

Trưởng thôn nhíu mày, ra hiệu bằng mắt bảo cô ấy đi vào. 

 

Nhưng cô ấy không đi, chỉ tức giận đứng bên cạnh mẹ tôi. 

 

Cuối cùng, mẹ tôi cắn môi, quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục trước mặt trưởng thôn. 

 

Âm thanh trán bà đập vào nền đá như thể cũng đang giáng thẳng vào tim tôi. 

 

Rõ ràng lúc trước, dù bị ba đánh đến tàn nhẫn như thế, bà cũng không bao giờ chịu cầu xin. 

 

Vậy mà giờ đây, bà lại vứt bỏ hết lòng tự trọng, chỉ để xin cho tôi một cơ hội. 

 

Trưởng thôn thấy vậy, giọng nói cũng lạnh xuống: “Gì đây? Cô định uy h.i.ế.p tôi à?” 

 

“Buồn cười thật, cái làng này có bao nhiêu hộ, trẻ con cũng đâu có ít, nếu ai cũng đến trước mặt tôi quỳ lạy như cô, thì tôi còn sống thế nào được nữa?” 

 

Nói rồi, trưởng thôn gõ gõ điếu cày, chuẩn bị rời đi.

 

Nhưng mẹ tôi lại kéo lấy ống quần của ông, mím môi nói: “Nhưng bọn họ không ai thông minh bằng Vân Vân.” 

 

Trưởng thôn dừng bước, cười giận: “Có thông minh thì cũng chỉ là một đứa con gái.” 

 

“Con gái thì không thể học đại học sao? Không thể nhận học bổng sao? Ông cũng biết, hầu hết các môn của con bé đều là điểm tuyệt đối.” 

 

Trưởng thôn nheo mắt lại, ngồi trở lại ghế, rít một hơi thuốc. 

 

Thấy ông chịu nghe, mẹ tôi tiếp tục: “Năm nay thôn Vương có một sinh viên đậu trường 211, cả làng còn được lên báo, huyện với thành phố cũng thưởng, nhà máy dệt còn thưởng thêm mười vạn. Tôi dám cam đoan, Vân Vân nhất định sẽ đỗ vào trường còn tốt hơn, và sẽ dâng toàn bộ tiền thưởng cho ông.” 

 

Ông cười khẩy: “Con dâu nhà họ Triệu à, học cấp ba khác hoàn toàn với tiểu học. Tôi nói vậy là sợ con bé bị bên ngoài làm mờ mắt, cuối cùng thì công cốc, mất trắng mọi thứ.” 

 

“Với lại, học cấp ba đâu có dễ, cô tự tin đến mức nghĩ rằng con bé sau này lúc nào cũng đứng nhất à?” 

 

“Đúng vậy! Tôi tin con bé.” 

 

Giọng mẹ tôi kiên định. 

 

Nhưng thực ra, tay bà đang siết chặt thành nắm đấm. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com