Ta nuôi dưỡng một đứa con nuôi đỗ tiến sĩ thời trẻ, vì hắn mà bày tiệc lớn chúc mừng.
Không ngờ, hắn lại dắt theo một phụ nhân đến trước mặt ta.
“Đây mới là mẫu thân ruột của ta. Bạch Thư Hoa, ngươi chiếm ngôi chánh thất của mẫu thân ta bao lâu nay, nay nên trả lại rồi!”
Cùng lúc đó, trong đầu ta xuất hiện một thứ gọi là “Hệ thống”.
“Chỉ cần ngươi chọn liên kết hệ thống, sẽ trở thành ký chủ của ta. Ta sẽ đưa ngươi trọng sinh về thời điểm vừa nhận đứa nghiệt tử ấy, lúc đó ngươi có thể đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác, mặc sức vả mặt tra nam và nghiệt tử.”
Ta bật cười — vả mặt người khác mà cần đến trọng sinh sao?
Bổn cô nương đây, ngay bây giờ cũng làm được!
1
Từ nhỏ, Hứa Văn Xán đã là đứa trẻ thuộc dòng bên của phủ Thọ Xương Bá họ Hứa.
Ta và Hứa Nghiêm thành thân năm năm vẫn không có con, bèn thu nhận hắn làm nghĩa tử.
Lúc được đưa về, hắn chưa đầy một tuổi, chẳng nhớ được gì, tâm trí như trang giấy trắng.
Ta vẫn luôn nghĩ, hắn khác gì con ruột đâu.
Mãi đến nay, mới thấm thía — vẫn là khác biệt.
Tiệc mừng đỗ tiến sĩ của hắn, ta cẩn thận lên kế hoạch, không những mời thầy dạy và bạn đồng môn ở Thái học, còn có phu nhân và tiểu thư các nhà khác.
Hắn đã đến tuổi luận hôn.
Ta một lòng lo toan cho hắn, ấy vậy mà hắn lại vả mặt ta ngay tại yến tiệc.
Quả nhiên là bạch nhãn lang nuôi không dạy được.
Khắp tiệc yên ắng.
Ta ngẩng đầu quét mắt nhìn qua.
Hừ, vị “thân mẫu” của hắn lại là người quen cũ — Đinh Đình, con gái của cựu Thượng thư bộ Binh.
Năm xưa cha nàng tham ô quân lương, cả nhà bị sung công và lưu đày. Sau gặp đại xá thiên hạ do tân hoàng ban, nhà họ Đinh kẻ chết, người tàn, chỉ còn một mình nàng sống sót trở về kinh.
Nhà cửa bị chiếm, thân không đồng xu, thân thích thì tránh như tà. Khi ấy nàng mới vừa tròn hai mươi tuổi.
Nàng đến phủ Thọ Xương Bá cầu xin.
Nghe nói hồi nhỏ Hứa Nghiêm từng rơi xuống hầm phân, chính là ông nội nàng đi ngang qua cứu hắn một mạng.
Cũng xem như đại ân cứu mạng.
Đinh Đình yêu cầu nhà họ Hứa báo ân.
Khi đó ta đã gả vào phủ Thọ Xương Bá, chưởng quản nội vụ, liền thay mặt ra quyết định, cấp cho nàng một căn nhà nhỏ, lại ban thêm năm trăm lượng bạc.
Sau đó nàng không trở lại nữa.
Ta cũng không để tâm.
Không ngờ hôm nay, nàng lại mang đến cho ta một “niềm vui lớn” như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta, vẻ ngoài tỏ ra cung kính, nhưng đáy mắt lại mang theo ý khiêu khích lấp lóe.
Nàng vô cùng đắc ý.
Hứa Văn Xán lại mở miệng:
“Cha ta và mẫu thân ta vốn thật lòng yêu nhau, nếu không vì ngươi chen chân vào, ba người chúng ta sớm đã đoàn tụ rồi. Bạch Thư Hoa, biết điều thì tự xin ra khỏi phủ, phủ Thọ Xương Bá chúng ta còn có thể ban cho ngươi miếng cơm ăn!”
Hắn đầy mặt hằn học, như thể ta là kẻ g.i.ế.c cha thù mẹ hắn vậy.
Ta bất động, sắc mặt không đổi:
“Thì ra ngươi là con của tiểu thiếp, xuất thân dơ bẩn như vậy, quả thật không xứng làm con ta.”
2
Ta là thế tử phu nhân phủ Thọ Xương Bá, những người giao du với ta tất nhiên đều là chánh thất.
Đối với một chính thất mà nói, thứ ghét nhất chính là tiểu thiếp và con riêng.
Lời ta vừa dứt, ánh mắt các phu nhân tiểu thư trong yến tiệc liền thay đổi khi nhìn về phía Hứa Văn Xán.
Hắn vội vã biện bạch:
“Ngươi nói bậy! Chỉ cần mẫu thân ta được làm thế tử phu nhân, ta vẫn là trưởng tôn chính thống của phủ Thọ Xương Bá!”
Nằm mơ thì có.
Ta cười nhạt:
“Nhưng cũng không thay đổi được việc ngươi sinh ra từ tiểu thiếp, dù ngươi có trèo cao đến đâu, thân phận con riêng của ngươi vĩnh viễn không thay đổi! Đó là vết nhơ cả đời, khắc sâu trong m.á.u thịt, rửa thế nào cũng không sạch!”
Hứa Văn Xán tức muốn động thủ.
May thay, Đinh Đình giữ hắn lại, hành lễ với ta, nói:
“Thế tử phu nhân hiểu lầm rồi, thiếp không phải ngoại thất của thế tử, cũng không có tư tình gì với ngài ấy. Văn Xán chỉ vì thương mẫu thân mà buột miệng lỡ lời. Mong phu nhân đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với trẻ con.”
Bề ngoài thì xin lỗi, nhưng từng câu từng chữ đều phô bày thân phận mẹ ruột của mình.
Ta không đáp, tự rót trà uống.
Nàng có chút lúng túng, một lát sau đành cắn răng nói tiếp:
“Sự việc là thế này, tổ phụ ta từng cứu mạng thế tử, sau khi nhà ta gặp họa, thế tử báo ân, ban cho ta nơi cư trú. Nhưng ta ngày đêm nghĩ đến cảnh nhà tan cửa nát, không con nối dõi, chỉ thấy xấu hổ với tổ tiên nhà họ Đinh.”
“Thế tử cũng không nỡ để ân nhân tuyệt hậu, nên đã cho ta một đứa con.”
Quả là nhân tài, nói chuyện nhơ nhuốc mà cao sang thanh nhã đến vậy. Nếu không đứng ở bên đối lập, ta thật sự muốn vỗ tay khen ngợi.
“Ban đầu định để đứa trẻ theo họ Đinh,” nàng liếc ta, giả vờ khó xử, “nhưng thế tử phu nhân không thể sinh con, ta không nỡ để ngài ấy sầu lo, đành đau lòng giao con cho người nuôi...”
Ta tức đến bật cười:
“Nói vậy, ta còn phải tạ ơn ngươi chắc?”
Đinh Đình làm bộ khiếp sợ:
“Không dám.” Lại nói:
“Ta chỉ muốn nói với thế tử phu nhân rằng, Văn Xán là con người, ta không tranh giành con với phu nhân.”
Ta liếc qua Hứa Văn Xán, hắn tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Xem ra, Đinh Đình huấn luyện hắn rất tốt.