3
Đêm đó, Trần Diễn Lễ ở lại tiền viện.
Ma ma kể ta nghe, rằng Đường cô nương kia vốn chưa từng vào phủ, chỉ ở lại trong khách điếm.
Bà ấy vừa nói vừa làm ra vẻ sinh động, thuật lại tin tức từ bọn tiểu đồng:
“Cô nương ấy cũng biết chừng mực lắm. Đại nhân đích thân đến khách điếm đón người, vậy mà chẳng gặp được mặt nàng ta.”
“Chỉ nghe được một câu ‘không hợp quy củ’.”
“Xem ra chuyện cưới bình thê này, chỉ là một mình đại nhân sốt ruột thôi.”
Ta khẽ lắc đầu.
Bà ấy vẫn chưa hiểu rõ Trần Diễn Lễ.
Hôm nay chàng có thể nói ra câu “phải cho Đường Uyển một danh phận”, thì tất nhiên là giữa hai người đã sớm tâm ý tương thông.
Chàng xưa nay không làm điều gì mà chưa nắm chắc kết quả.
Mà chỉ một chuyện thế này thôi, cái danh thanh cao thuần khiết của Đường Uyển tất sẽ truyền khắp kinh thành.
Ta còn chưa từng gặp mặt nàng, vậy mà danh tiếng của nàng đã khiến ta khó mà đặt nổi chân.
Khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ, rằng tất cả đều là do Trần Diễn Lễ đang vì nàng ta mà trải đường.
Ta cho lui đám hầu hạ, nằm xuống giường, mở mắt đến tận bình minh.
Cõi lòng đau đớn như bị d.a.o cứa.
Ta hận Trần Diễn Lễ vô tình đến thế.
Cũng hận chính ta bao năm qua quá mực tin tưởng, quá mực dựa dẫm vào hắn.
Lưỡi d.a.o làm ta đổ m.á.u ấy, chính là do ta tận tay dâng cho chàng.
Ta nhớ năm ta cập kê, vì muốn trốn tránh tuyển tú nhập cung, tổ phụ đích thân dẫn người đi bắt rể ngoài bảng vàng.
Lúc ấy vừa kết thúc kỳ hội thí, ông ra ngoài nửa ngày, khi trở về thì nét mặt rạng rỡ như xuân về.
Ông nói với ta có một sĩ tử Giang Nam, văn tài hơn người.
Nay vừa đỗ hội nguyên, một chân đã bước vào Hàn Lâm Viện.
Tương lai tiền đồ khó lường.
Ta tò mò trong lòng, hôm sau lén đến khách điếm, tình cờ bắt gặp chàng ngay đại sảnh.
Nghe chưởng quầy gọi chàng là “Trần công tử”, còn gọi ta là “Cố tiểu thư”.
Ta e thẹn tránh né, chàng đỏ ửng vành tai.
Ta đưa chàng vào phòng nhã tọa, mở lời thẳng thắn:
“Thái hậu nương nương xưa nay vẫn có ý muốn ta nhập cung hầu giá.”
“Tổ phụ ta vội tìm rể là vì muốn tránh chọn tú.”
“Lấy ta, rất có thể sẽ khiến trong cung bất mãn, cản trở tiền đồ chàng.”
Trần Diễn Lễ vậy mà lại bật cười.
O mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó đứng dậy, cúi người hành lễ:
“Nếu tiểu thư nguyện đem nửa đời vinh nhục buộc vào thân Trần Diễn Lễ, thì tại đây ta xin hứa với nàng.”
“Ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải hối hận.”
Ta ngơ ngẩn nhìn chàng, như bị ma quỷ dẫn lối gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Trần Diễn Lễ liền đưa mẫu thân đến phủ, cùng tổ phụ ta đổi canh thiếp, định hôn sự.
Dù sau này tổ phụ qua đời, Cố gia mất đi chỗ dựa, chàng cũng chưa từng buông bỏ ta.
Thành thân mười năm, chàng chưa bao giờ để ta chịu khổ.
Dù sau đó ta theo chàng đi nhậm chức ở nơi khổ hàn, đêm đông giá rét, chàng cũng luôn sưởi ấm chăn trước cho ta, chờ ta ngủ yên mới sang thư phòng xử lý công vụ.
Thì ra, tình thâm tuổi trẻ, rốt cuộc cũng không thể đi đến bạc đầu.
Giá như năm ấy ta không sinh lòng hiếu kỳ với chàng, không lỗ mãng chạy đến khách điếm vào buổi trưa hôm đó, thì tốt biết bao.
Nhưng hiện giờ ta không chỉ là thê tử của Trần Diễn Lễ, mà còn là mẫu thân của hai đứa con.
Phu quân đã thay lòng, ta lại không thể không lo toan cho các con.
4
Sáng hôm sau, trưởng tử Nguyên Chiêu đến thỉnh an.
Ta vẫn như thường ngày, ngồi ăn cùng con, kiểm tra hòm sách, chỉnh lại áo xiêm.
Nó không nói một lời, để mặc ta sắp xếp.
Chỉ đến lúc sắp rời đi, bất ngờ ôm lấy ta.
“A nương, Nguyên Chiêu lớn rồi, người có thể dựa vào con.”
Nó ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy ắp trìu mến:
“Trước khi rời kinh, tổ phụ có dặn con, nếu có một ngày a nương sống không tốt trong phủ, phải lập tức báo tin cho người.”
“Dù người ở nơi đâu, ông cũng sẽ cưỡi ngựa ngày đêm trở về đón a nương.”
“A nương trước là nữ nhi của Cố gia, rồi mới là phụ nhân của Trần gia.”
“Con sẽ không giữ chân a nương, phụ thân và đứa bé trong bụng người cũng không thể.”
Nguyên Chiêu ba tuổi đã khai tâm học chữ, sáu tuổi đã không gọi ta là “a nương” nữa, mà giống như một ông cụ non, gọi ta là “mẫu thân”.
Những năm qua, trong phủ chỉ có một mình nó là con.
Nó vừa là đích tử, cũng là trưởng tử.
Trần Diễn Lễ dốc hết tâm huyết bồi dưỡng nó.
Nó không còn bám ta như hồi bé, cũng chẳng kể ta nghe chuyện trong lòng, ngược lại chỉ một lòng mong được phụ thân tán thưởng.
Ta cứ tưởng con lớn rồi, thân cận với cha nó hơn.
Vì thế mà âm thầm buồn bã.
Nhưng thịt từ thân ta sinh ra, mãi mãi biết yêu thương ta thế nào.
Giọt lệ nhẫn nhịn suốt một đêm rốt cuộc cũng rơi xuống, ta ôm lấy con, khóc không thành tiếng.